Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

Hai Gốc Cây: Minh Đức Hoài Trinh, #1
Hai Gốc Cây: Minh Đức Hoài Trinh, #1
Hai Gốc Cây: Minh Đức Hoài Trinh, #1
Ebook244 pages4 hours

Hai Gốc Cây: Minh Đức Hoài Trinh, #1

Rating: 0 out of 5 stars

()

Read preview

About this ebook

Bà tham Hải nhắm mắt nằm yên sau khi đã uống cạn một hơi chén nước lá đắng của người chị chồng vừa trao cho. Vị đắng quen thuộc của mấy thứ lá nấu chung đang ngấm dần vào từng tế bào. Giả thử đưa mời người ngoài, những người không sinh đẻ, uống vào chắc chỉ được nửa ngụm là phải phun ra hết ngay. Màu nước nâu sẫm như màu củ già nhuộm quần áo nhà chùa, mùi nồng hăng lên mũi và vị đắng làm quắn cả lưỡi, vừa đắng lại vừa chát, khó mà nuốt cho trôi.
Đối với bà tham Hải thì trái lại, bát nước lá ấy cũng như đĩa thịt kho tiêu mặn với niêu cơm vừa chín tới là ba yếu tố đã an ủi người đàn bà mỗi khi cảm thấy có sự thay đổi, biết rằng lại một đứa trẻ nữa sẽ nối gót các anh chị nó sắp ra đời.
Lần này mới là lần thứ bảy, kể cả đứa con trai mất đi cách đây mấy năm trước, lấy chồng chín năm mà mới sinh có bảy lần thì đối với bà con hàng xóm cũng chưa lấy gì làm nhiều. Sáu lần sinh trước, ngay từ đứa con đầu lòng, bà tham Hải đã cảm thấy khoan khoái khi bưng bát nước lá kề sát miệng vừa uống từng ngụm nhỏ vừa thổi cho bớt khói, lắng nghe chất bỏng nóng đang từ từ ngấm vào dạ dày rồi từ từ dâng lên làm căng đôi bầu sữa. 
Mọi người đều bảo uống thứ nước lá ấy vào thì chắc ruột chắc gan và lành sữa, khỏi lo đứa bé đau bụng. Đủ lắm rồi, đắng đến thế chứ đắng mấy lần hơn nữa người mẹ cũng không ngần ngại và có thể uống suốt trong mấy tháng liền. Ngay từ bát nước thứ nhất, bà tham Hải đã linh cảm rằng bà với những bát nước này còn rất nhiều dịp để gặp nhau. 
 

LanguageTiếng việt
Release dateMay 30, 2022
ISBN9798201263294
Hai Gốc Cây: Minh Đức Hoài Trinh, #1

Related to Hai Gốc Cây

Titles in the series (2)

View More

Related ebooks

Reviews for Hai Gốc Cây

Rating: 0 out of 5 stars
0 ratings

0 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    Hai Gốc Cây - Minh Đức Hoài Trinh

    Phần I

    Bà tham Hải nhắm mắt nằm yên sau khi đã uống cạn một hơi chén nước lá đắng của người chị chồng vừa trao cho. Vị đắng quen thuộc của mấy thứ lá nấu chung đang ngấm dần vào từng tế bào. Giả thử đưa mời người ngoài, những người không sinh đẻ, uống vào chắc chỉ được nửa ngụm là phải phun ra hết ngay. Màu nước nâu sẫm như màu củ già nhuộm quần áo nhà chùa, mùi nồng hăng lên mũi và vị đắng làm quắn cả lưỡi, vừa đắng lại vừa chát, khó mà nuốt cho trôi.

    Đối với bà tham Hải thì trái lại, bát nước lá ấy cũng như đĩa thịt kho tiêu mặn với niêu cơm vừa chín tới là ba yếu tố đã an ủi người đàn bà mỗi khi cảm thấy có sự thay đổi, biết rằng lại một đứa trẻ nữa sẽ nối gót các anh chị nó sắp ra đời.

    Lần này mới là lần thứ bảy, kể cả đứa con trai mất đi cách đây mấy năm trước, lấy chồng chín năm mà mới sinh có bảy lần thì đối với bà con hàng xóm cũng chưa lấy gì làm nhiều. Sáu lần sinh trước, ngay từ đứa con đầu lòng, bà tham Hải đã cảm thấy khoan khoái khi bưng bát nước lá kề sát miệng vừa uống từng ngụm nhỏ vừa thổi cho bớt khói, lắng nghe chất bỏng nóng đang từ từ ngấm vào dạ dày rồi từ từ dâng lên làm căng đôi bầu sữa.

    Mọi người đều bảo uống thứ nước lá ấy vào thì chắc ruột chắc gan và lành sữa, khỏi lo đứa bé đau bụng. Đủ lắm rồi, đắng đến thế chứ đắng mấy lần hơn nữa người mẹ cũng không ngần ngại và có thể uống suốt trong mấy tháng liền. Ngay từ bát nước thứ nhất, bà tham Hải đã linh cảm rằng bà với những bát nước này còn rất nhiều dịp để gặp nhau.

    Gian phòng tối mờ, chỉ có hai cửa đều đã được đóng chặt, cửa sổ lại còn được người chị chồng lấy giấy báo nhét kín ở những chỗ nào có khe hở, sợ gió và ánh sáng bên ngoài lùa vào làm chói mắt thằng bé.

    Gian phòng này hầu như chỉ dành làm phòng đẻ, trong lúc chờ đợi thì nó là phòng kho chứa các đồ cũ không dùng. Lúc biết rằng sắp phải cần đến, bà tham đã bắt người ở mở cửa quét dọn sạch sẽ, nhờ thế nên lúc bước vào không còn ai ngửi thấy mùi mốc.

    Thay vào cái mùi mốc quanh năm là mùi tro tàn của cái trách lửa để ở dưới giường, mùi dầu nóng, mùi sữa, cộng thêm với mùi nước tiểu của thằng bé. Tất cả đã gây cho gian phòng một chất sống động chứ không âm u ẩm thấp như những tháng chờ đợi đứa bé đang còn nằm trong bụng mẹ.

    Phòng không rộng lắm, đủ chỗ để một chiếc giường tre. Sát cạnh giường phía bên trái là một cái bàn nhỏ để các thứ cần dùng cho hai mẹ con, thuốc của thằng bé, tã lót và vài chiếc áo vừa giặt xong, khăn lau tay... Bên phải là chỗ để cái nôi, người mẹ muốn cái nôi phải ở cạnh mình để mỗi lần thằng bé có thức giấc, bà có thể tự tay đẩy nhẹ ru cho nó ngủ lại. Dưới chân giường kê cái tủ nhỏ để các thứ quần áo, khăn tã của hai mẹ con, một cái ghế nhỏ dành cho người vào thăm có chỗ ngồi.

    Đồ đạc trong phòng toàn những thứ cũ kỹ, dùng đã bảy tám năm nay, mỗi lần đẻ xong, ra ngoài tháng lại được mang đi chùi rửa cẩn thận vì biết sang năm thế nào cũng còn phải dùng nữa.

    Cái giường tre kêu ken két mỗi khi bà tham trở mình, nhưng cả tiếng kêu ấy cũng trở nên một âm điệu quen thuộc mà người đàn bà không muốn thay đổi.

    Tiếng bước chân của Lý, người chị chồng nhẹ nhàng đi ra phòng ngoài, tiếp theo tiếng khép cửa và tiếng nhỏ giọng bảo lũ trẻ bớt đùa để yên cho mẹ ngủ. Trách than vùi tro ở dưới giường vừa được mang xuống bếp bỏ thêm than mới, đang bốc hơi lên hừng hực, bắt người đàn bà phải trở mình nằm nép vào phía góc.

    Nằm chưa đầy một phút, bà tham Hải lại vội vàng dịch ra chỗ cũ vì nghe các cụ vẫn bảo phải cần có hơi than nóng ấm áp trong thân thể, máu huyết mới trở lại điều hòa. Các cụ đã bảo tất phải đúng.

    Chưa có lần sinh nở nào mà bà tham Hải được săn sóc nhiều như lần này, hẳn vì thằng bé là trai sau một bầy bốn đứa đều là gái.

    Thằng bé lại còn sinh trong bọc điều, đấy là điềm đại quý; đã thế sau khi sinh xong, đưa ngày giờ đứa bé ra đời cho ông thầy áo đỏ chấm hộ lá tử vi, ông thầy đã vỗ đùi khen thằng bé có số cận Đế vương.

    Ông thầy áo đỏ ở cái quán tranh đầu đường từ hơn mười năm nay đã nổi tiếng là thiêng, nói đâu có đó. Mỗi khi thần linh nhập vào, mặt ông đang bình thường bỗng phát bừng đỏ như người vừa uống cả lít rượu. Đôi mắt rực sáng như có đèn thắp bên trong. Bao giờ ông cũng giật lấy cây bút múa tay một lúc ra một bài thơ bàn thế sự tương lai của đất nước, chữ như rồng như phụng. Bình thường ông không hề biết đến thơ phú.

    Do đó mà cả tỉnh đều kiêng nể ông, lắm người lúc nhắc đến ông phải dùng tiếng ngài chứ không dám gọi thẳng tên, sợ mang tội. Ông mà bảo thằng bé như thế thì nhất định là phải đúng.

    - Số hắn cận Đế vương, mạ con Mai ơi, số thằng ni cận Đế vương, ông thầy nói rứa.

    Bà tham Hải giật mình khi nghe giọng người chị chồng la oang oác tay cầm lá số, vừa chạy từ ngoài cổng vừa la như gà mái muốn nhảy ổ, quên cả sự kiêng cữ cho thằng bé còn non ngày tháng, còn là miếng mồi ngon cho những vị hung tinh. Người mẹ sợ gặp phải giờ thiêng, vội vàng ngồi ôm chặt lấy thằng con trai có ý muốn cất giấu nó. Miệng thầm khấn khứa xin mụ bà che chở hộ mình chứ cũng không dám trách móc chị chồng, sợ mang tiếng là vô phép. Mặc dầu người đàn bà này chỉ có họ xa với ông tham và nhà nghèo, không có gia đình nên đã đến ở với vợ chồng ông tham từ ngày mới sinh thằng bé thứ nhất.

    Thằng bé nặng hơn ba ký, chẳng biết lúc đặt nó lên cân cô đỡ có lúng túng mà tính nhầm không, vì mải mừng giùm cho người mẹ. Liên tiếp bốn lần, hai người đàn bà đã lặng nhìn nhau buồn bã, tuy không nói ra nhưng sự đẻ rặt một giống con gái chẳng là triệu chứng của sự vụng tu, kém phúc đức đó sao? Một hai đứa đầu còn tha thứ, an ủi rằng ngày sau sẽ có đủ dâu đủ rể cho nó vui nhà vui cửa, đến đứa thứ ba, thứ tư, thì quả là một tai họa.

    Ngày sinh con bé Trúc là đứa con gái thứ tư, nhằm vào một buổi sáng mưa dầm. Còn gì thê lương bằng cảnh mưa dầm của trời xứ Huế, từ người đến vật, cho đến cỏ cây đều ủ rũ tả tơi, như chỉ còn chờ một bàn tay ai đẩy mạnh để ngã gục xuống đường. Màu trời cứ xỉn ra như màu tấm áo cũ của mấy nhà sư nghèo; chim chóc trốn đâu hết, đợi suốt ngày không hề nghe một tiếng gọi nhau, ngoài thứ tiếng rời rạc của giọt mưa dài trừ trên mái nhà chảy xuống, nương theo những đường máng xối.

    Tin đẻ con gái đưa ra vào một buổi mưa dầm dề như thế thì hỏi còn ai muốn làm ăn gì nữa. Hàng xóm đến thăm không phải để chia vui, mà để than thở hộ, hoặc khuyên dỗ cho người đàn bà bớt đau khổ.

    Nhưng lần này thì ai mà chẳng vui mừng, đấy là một phần thưởng an ủi cho những người đàn bà nhiều con chịu khó mang nặng, chịu khó sinh đẻ đau đớn. Thế nào trong số cả chục đứa trẻ ấy cũng sẽ có một vài đứa làm ăn nên nổi, nó sẽ đền ơn báo hiếu, nó sẽ làm rạng rỡ cả nhà, cả giòng họ.

    Mấy đứa con trước, chưa đứa nào nặng đủ ba ký, nhờ trời từ hai năm nay ông tham làm ăn khá, nợ nần đã góp trả xong, không phải giật đầu này vá đầu kia như những năm vừa qua. Khỏi nợ tức là khỏi lo lắng, khỏi nhịn nhục, suốt chín tháng người mẹ được ăn uống đầy đủ cho phần mình và cả phần cái thai ở trong bụng. Không những được ăn uống đầy đủ mà nhìn ra chồng con xung quanh cũng khỏi thiếu thốn. Bà tham Hải tin rằng đấy đã là một ân huệ của trời dành cho mình rồi.

    Đối với những người đàn bà may mắn khác, lấy chồng gặp được nhà giàu, suốt đời chân giày chân dép muốn thức gì cũng được chồng vui vẻ sắm cho ngay, với những người đàn bà ấy thì sự no đủ không là một vấn đề quan trọng, nhưng bà tham Hải đâu có được cái may mắn ấy. Mỗi lần nhớ đến ngày sinh con bé Mai tức là đứa con gái đầu lòng sau hai thằng con trai Lâm và Sơn, bà tham Hải còn muốn khóc. Ngày ấy cả nhà không có lấy một đồng xu, vét hết thùng gạo mới được một lon nhỏ, đứa ở vừa mang ra nấu niêu cơm định dọn với chút thịt kho tiêu còn lại cho bà tham ăn tạm. Bà tham chưa kịp ăn thì chủ nợ đến, nợ đòi vào giờ ăn tức là muốn chia phần cơm, cố nhiên bà tham phải nhường phần cơm, may ra như thế mới khất được nợ.

    Suốt hôm ấy qua đến sáng hôm sau, cả nhà phải ăn khoai trừ bữa, chờ đến lúc ông tham lĩnh được lương đem về. Không phải vì bà tham vụng tính nhưng vì con bé ra sớm hơn một tuần và sở lại phát tiền muộn, không như những tháng trước.

    Bà tham vẫn còn thấy nghẹn ngào khi nhớ đến nét mặt đanh đá của con mẹ chủ nợ bất lương. Nội tiền lãi tính ra cũng đã gấp đôi tiền vốn, và đứa bé chỉ nhờ có chút sữa mẹ, mẹ đói thì lấy đâu ra sữa cho con.

    Biết vậy nhưng cái nghề sinh sống trong sự vay lãi thì phải mang một tấm lòng bằng đá bằng chì như thế mới được. Con mẹ chủ nợ có cái miệng rộng ra đến mang tai, có đôi mắt ti hí và bộ ngực vĩ đại ấy quả thật là điển hình cho giai cấp bóc lột, chuyên môn uống những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt của kẻ khác.

    Mấy kỳ sau toàn là con gái, đứa con gái đầu, ông tham đặt tên là Hoàng Mai vì cổ nhân ta vẫn chuộng hoa Mai. Cho rằng hoa mai nở vào tiết đại hàn tức là một loài hoa thanh cao quân tử, mong manh như thế mà dám ngạo mạn với gió đông, dám cười trong sương tuyết. Chẳng cần phải đợi nắng ấm mới chịu nở như những thứ hoa tầm thường ủy mị khác. Tuy là con gái nhưng đứa con gái này vẫn mang lại niềm vui cho cả gia đình, nhất là con bé nom trắng trẻo bụ bẫm như con búp bế, ai nhìn cũng phải yêu.

    Đứa con thứ hai, em con Mai, khi nghe báo cũng là gái, ông tham đành chắc lưỡi, thôi thì đành chịu vậy. Người cha đã chọn sẵn cái tên Hoàng Lan để gọi con vì hoa lan cũng là một loại hoa vương giả, quý phái. Loại hoa thanh cao, mang mùi thơm không nồng nàn mà chỉ thoang thoảng dịu dàng như khí tiết của người quân tử.

    Bé Lan ra đời chưa được nửa năm thì thằng anh đầu của nó chết, thằng nhỏ chỉ sốt có hai hôm chưa kịp chạy thầy chạy thuốc. Người mẹ thương con nhào lăn từ trên giường xuống đất, ôm chặt lấy xác không chịu cho liệm, cho chôn.

    Nhờ có sự can thiệp của ông thầy áo đỏ, ông thầy bảo số nó đến đấy là hết, kiếp trước nó là tiên đồng, vì dọn rượu mà lơ đễnh, ham nhìn hoa nhìn bướm, trót đánh đổ rượu ra ngoài nên mới bị đày xuống trần gian. Tội lỗi của nó không nặng nên sự trừng phạt chỉ có thế, phải để cho nó trở về nhận lại chức vụ, đừng cản trở than tiếc làm vướng bước chân của nó.

    Có những lời khuyên răn đanh thép và đầy uy tín ấy mới bảo được người mẹ rời khỏi xác con cho người ta chôn cất.

    Lần có thai sau, ông tham nhất định đòi đứa con trai để cho đủ hai trai hai gái, nhưng sự ra lệnh của người chồng cũng như sự cầu khẩn của người vợ đều vô ích. Đứa bé thứ năm vẫn là con gái và ông tham đành cúi đầu chọn cho nó cái tên của hoa Cúc.

    Sự đặt tên cho con theo vần là một điềm gở vì có Mai có Lan có Cúc tất thế nào cũng sẽ còn một đứa con gái nữa mới đủ bộ. Quả như thế, lần có thai thứ sáu, người mẹ đã cố làm đủ mọi cách để đánh lừa mười hai bà mụ, nào may sắm toàn lối quần áo con trai, nào cố tình quay sang phía trái mỗi khi có ai gọi đến mình theo lời dặn nam tả nữ hữu. Lạ nhất là người đàn bà cảm thấy mình chỉ thèm của ngọt chứ không bao giờ muốn ăn chua như những lần mang thai trước. Đã thế, hỏi thăm mọi người ai cũng công nhận rằng kỳ này có thai sao mà cái bụng bà tham nhọn lên chứ không tròn, đó là tất cả những triệu chứng sẽ sinh một đứa bé trai.

    Ấy thế mà chẳng ai thoát được số phần, hẳn là tiền oan nghiệp báo gì đây, những sự cầu khẩn, những mưu chước để đánh lừa mười hai bà mụ đều vô công hiệu.

    Trước ngày vợ đẻ, ông tham bận việc phải đi xa, ông có dặn dò cẩn thận rằng nếu con trai thì phải đánh điện báo tin ngay. Nếu là con gái thì thôi khỏi cần cả viết thư vì sự im lặng cũng đủ lắm rồi.

    Con bé Trúc ra đời cho bà tham cái cảm nghĩ đã phản bội, đã phụ lòng mong mỏi của chồng. Tuy chẳng ai trách móc gì nhưng người đàn bà vẫn canh cánh thấy mình bất lực, không đem lại đủ hạnh phúc cho gia đình. Bà tham Hải đã nhắm mắt lúc cô đỡ nâng đứa bé lên, như muốn tránh không dám nhìn cái kết quả của tội lỗi do chính mình gây ra chắc là từ kiếp trước.

    Với cái quan niệm nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô thì bốn lần sinh sau này đâu có được kể, tính lại cũng như hai vợ chồng mới có một đứa con trai là Sơn đó thôi. Mới ngoài ba mươi mà người đàn bà đã cảm thấy đuối sức...

    Thằng bé trai này được gọi là thằng bé Út, nếu trời có bắt thêm con thì xin cho con trai chứ nếu phải mang nặng, phải đau đớn để mà thêm con gái nữa thì thôi cầu xin ngừng ở đây. Cả hai vợ chồng đều cùng một ý nghĩ như thế.

    Nghĩ ngợi quanh quẩn mãi mà quên cả hiện tại, bà tham chợt nhớ đến đôi mắt hân hoan của chồng sáng hôm nay lúc đưa tay vụng về bế thằng bé. Cái nhìn của chồng đã làm cho bà tham vừa kiêu hãnh vừa cảm động, chỉ có thế thôi, mà đủ cho người đàn bà quên hết tất cả những phút đau đớn mệt nhọc suốt trong thời kỳ mang thai. Người ta bảo vì đổi đầu con, mấy kỳ đẻ con gái, người đàn bà hẳn quá quen thuộc nên không mệt, nhưng đến kỳ cuối cùng, thằng bé đã hành hạ mẹ nó rất nhiều, ăn vào cũng mệt, không ăn cũng mệt, làm gì cũng mệt, không làm gì, ngồi yên cũng vẫn thấy mệt.

    Ông tham cũng tấp tểnh biết chút ít tử vi, nên sau khi đã nghiền ngẫm, đọc xuôi đọc ngược lá số, tra cứu lại thật kỹ, chắc chắn rồi ông mới cảm thấy thật là sung sướng, vừa nâng niu bàn tay bé nhỏ của thằng con vừa bàn bạc chuyện tương lai với vợ.

    Từ độ lấy nhau, họ đã phải lo lắng quá nhiều vấn đề, nào nợ, nào con, nào gia đình riêng của ông tham phải lo thu xếp. Tất cả những nỗi lo âu đã chiếm hết thì giờ của hai vợ chồng, nên mặc dầu còn trẻ, mặc dầu rất yêu thương nhau mà những giờ phút thân mật âu yếm cũng chẳng mấy khi chen được vào trong cái thời khóa biểu quá nặng nề ấy. Ngay cả cái nhìn đầu tiên, ngày bà tham còn mang tên con gái Lê thị Huyền Ngọc, cả cái nhìn ấy cũng phải đợi đến ngày hôm nay người đàn bà mới lại nhận được trọn vẹn.

    Lắm khi ngồi nhìn lũ con lau nhau, đứa lớn cách đứa bé chưa đầy một năm, rồi nhìn ra chung quanh láng giềng nhà nào cũng hệt như thế, bà tham tự đặt câu hỏi tại sao mình và tất cả những người đàn bà khác lại có thể mỗi năm mỗi đẻ mà chịu nổi, mà không vùng lên đòi hỏi sự nghỉ ngơi để dưỡng sức khỏe, dưỡng nhan sắc.

    Nghĩ mãi, bà tham chỉ tìm ra được có mỗi một lý do, đấy là những phút được ông chồng săn sóc đến lúc mang thai, hoặc lúc sinh xong, được nghe những lời nói âu yếm của người cha đang chuyện vãn với đứa con tương lai, đứa con chưa thấy mặt.

    Chỉ có thế, nhưng đấy là sự an ủi mãnh liệt nhất cho những người đàn bà phải sinh đẻ nhiều. Nếu thiếu những phút đó thì chắc ít người đàn bà nào đủ can đảm lãnh cái nhiệm vụ khó nhọc ấy.

    Lần cuối cùng nghe vợ báo tin lại có thai, ông tham không dám đặt tên trước và cũng không để cho mình có một chút hy vọng nào. Ngờ rằng bộ máy sinh dục của vợ mình chỉ biết sản xuất độc một thứ giống cái!

    Ông đang gửi thư ra ngoại quốc tìm mua những quyển sách nói về cách hạn chế sự sinh đẻ, ông tự hẹn sẽ nghiên cứu lại, chứ với tình trạng này thì trong mười năm sau vợ chồng ông dám có thêm mười đứa con gái nữa chứ chẳng chơi.

    Lúc nghe tiếng cô đỡ từ trong phòng đẻ hét vọng ra hai chữ con trai!, ông tham mới vội vàng chạy đến tủ sách rút lấy quyển tự vị để tìm tên đặt cho thằng bé. Một hình ảnh buồn cười, giá có ai trông thấy. Buồn cười và cảm động. Đấy là hình ảnh người cha đang thò đầu qua cửa liếp để xem mặt con, dáng điệu lúng túng vừa mừng vừa lo, tay còn ôm lấy quyển tự vị.

    Bốn đứa con gái làm cho ông mất cả tin tưởng, khi đã được nhìn rõ thằng bé từ đầu xuống chân, nhìn rõ cái giống đực của nó, biết chắc rằng cô đỡ không có ý muốn xí gạt mình, ông tham mới lặng lẽ đi trở ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ mấy cái tên trong tự vị.

    Cái tên rất có ảnh hưởng đến cuộc đời của con, nhất là tên con trai lại còn phải phù hợp với tên cha. Ông tham mang bộ thủy là nước thì các con phải mang tên bộ mộc là cây, như thế mới khỏi xung khắc nhau, người ngoài nhìn vào khỏi chê dốt. Cố nhiên chỉ những ai có biết chữ nghĩa của Thánh hiền chứ phường tục tử thì cứ túm lấy cái tên nào nghe kêu răng rắc là được.

    Chọn xong một cái tên vừa ý rồi, ông còn phải đọc qua gia phả xem có trùng với một tên của vị tổ tiên chính nào ở trong họ hàng. Ngoài ra lại còn phải nhìn chung quanh bà con anh em rể hoặc bố mẹ vợ của em, bố mẹ chồng của chị gái, có ai cùng mang cái tên ấy không. Nếu chẳng xem xét cẩn thận, người ta sẽ nghĩ rằng mình cố ý đặt tên con như thế để mỗi khi có chuyện giận hờn nhau thì mang thằng bé ra mà mắng chửi xỏ xiên cho tiện.

    Tìm hơn hai tiếng đồng hồ mới ra

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1