Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

Nhân Duyên Mèo Định
Nhân Duyên Mèo Định
Nhân Duyên Mèo Định
Ebook430 pages7 hours

Nhân Duyên Mèo Định

Rating: 0 out of 5 stars

()

Read preview

About this ebook

Nhân vật chính trong cuốn sách "Nhân duyên Mèo định", là một chú mèo tinh nghịch, thích đùa giỡn, leo trèo nhưng luôn ôm ấp hy vọng có thể khiến cô chủ của mình hạnh phúc.

Từ tình yêu dành cho cô chủ, sự thông minh, tinh nghịch lẫn tinh tế và đương nhiên là cả chiếc mũi vô cùng thính của mình, Mac hiểu Năm-tỏa-sáng của Jamie là năm cô ấy hạnh phúc. Nếu muốn sống hạnh phúc thì cô ấy cần một người "bạn cùng bầy" phù hợp, chính vì thế Mac đã lập nên một kế hoạch hoàn hảo nhằm tác hợp cho Jamie và David – một anh chàng làm bánh điển trai gần nhà. "Phi vụ" xe duyên do Mac lãnh đạo đã khiến Jamie và David vô tình trao đổi cho nhau những món đồ bị đánh tráo, và rồi, theo thời gian, câu chuyện tình yêu giữa cô nàng sợ yêu và anh chàng cô đơn bắt đầu chớm nở... Một cách nhẹ nhàng nhưng vô cùng lãng mạn, tình yêu đó được tiếp sức với một chú mèo lém lỉnh và nhiều mưu kế.

Điều ấn tượng nhất của cuốn sách chính là mạch chuyện thỉnh thoảng được kể từ góc nhìn của chú mèo Mac tinh nghịch với trái tim tràn ngập sự yêu thương. Mac mong cô chủ của nó hạnh phúc, muốn mọi người xung quanh thoát khỏi nỗi buồn và sự cô độc. Với lối kể chuyện hóm hỉnh, và cách xây dựng nhân vật độc đáo, "Nhân duyên Mèo định" không chỉ mang lại những giây phút giải trí mà còn truyền tải nhiều thông điệp ý nghĩa dành cho bạn đọc.

LanguageTiếng việt
PublisherFirst News
Release dateAug 29, 2023
ISBN9798223711636
Nhân Duyên Mèo Định

Related to Nhân Duyên Mèo Định

Related ebooks

Related categories

Reviews for Nhân Duyên Mèo Định

Rating: 0 out of 5 stars
0 ratings

0 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    Nhân Duyên Mèo Định - Melinda Metz

    MỤC LỤC

    Chương 1

    Chương 2

    Chương 3

    Chương 4

    Chương 5

    Chương 6

    Chương 7

    Chương 8

    Chương 9

    Chương 10

    Chương 11

    Chương 12

    Chương 13

    Chương 14

    Chương 15

    Chương 16

    Chương 17

    Chương 18

    Chương 19

    Chương 20

    Original title: TALK TO THE PAW

    Written by Melinda Metz

    Copyright © 2018 Melinda Metz

    Vietnamese edition © 2022 First News – Tri Viet Publishing Co., Ltd.

    Published by arrangement with Kensington Publishing Corp., USA through Maxima Creative Agency, Indonesia.

    All rights reserved.

    Tác phẩm: Nhân duyên... Mèo định

    Tác giả: Melinda Metz

    Công ty First News – Trí Việt giữ bản quyền xuất bản và phát hành ấn bản tiếng Việt trên toàn thế giới theo hợp đồng chuyển giao bản quyền với Kensington Publishing Corp., Hoa Kỳ thông qua Maxima Creative Agency, Indonesia.

    Bất cứ sự sao chép nào không được sự đồng ý của First News đều là bất hợp pháp và vi phạm Luật Xuất bản Việt Nam, Luật Bản quyền Quốc tế và Công ước Bảo hộ Bản quyền Sở hữu Trí tuệ Berne.

    Thực hiện: Cotika - Ý Nhi - Vi Thảo Nguyên

    Quý độc giả có nhu cầu liên hệ, vui lòng gửi email về:

    Bản thảo và bản quyền: rights@firstnews.com.vn

    Phát hành: triviet@firstnews.com.vn

    CÔNG TY VĂN HÓA SÁNG TẠO TRÍ VIỆT – FIRST NEWS

    11H Nguyễn Thị Minh Khai, P. Bến Nghé, Quận 1, TP. HCM

    Ngôi Nhà Hạt Giống Tâm Hồn, Đường Sách Nguyễn Văn Bình, Quận 1, TP. HCM

    Tel: (84.28) 38227979 – 38227980 Fax: (84.28) 38224560

    www.firstnews.com.vn

    www.hatgiongtamhon.vn

    facebook.com/firstnewsbooks

    facebook.com/hatgiongtamhon

    Dành tặng mèo Gary Goldstein. Cảm ơn em vì đã mang đến cho chị nhiều cơ hội và cảm hứng.

    Và để tưởng nhớ ông Al Defrancisco cùng bà Marie Defrancisco, những người láng giềng tốt bụng nhất.

    Chương 1

    MacGyver mở to mắt. Nó đang nằm rúc bụng vào mái tóc mềm và ấm của cô chủ Jamie. Đó là chỗ ngủ yêu thích của nó. Nó kêu grừ grừ đầy mãn nguyện. Mùi hương của cô chủ khiến nó thấy an tâm vô cùng, bởi ở chỗ mới này, mùi hương ấy chính là một trong vài thứ thân thuộc ít ỏi còn sót lại.

    Chỉ trừ việc… cái mùi kia vẫn còn đây. Đó không phải mùi của bệnh tật, nhưng lại khiến nó liên tưởng ngay đến bệnh tật. Mac ngờ rằng nó đã biết nguyên nhân tạo nên thứ mùi ấy. Nó ghét phải thừa nhận chuyện này, nhưng về nhiều mặt, thật ra con người giống với loài chó hơn loài mèo. Họ cần có đồng loại ở xung quanh; họ phải sống trong một bầy đàn đông đúc.

    Mac thấy cực kỳ thoải mái khi được là con mèo duy nhất trong nhà - nó có thức ăn, nước uống, khay cát vệ sinh, đồ chơi và chị mình bên cạnh. Nhưng Jamie thì không được ổn thỏa như vậy. Mac cho rằng cô nên chủ động ra ngoài tìm kiếm một người bạn cùng bầy cho riêng mình. Người có đầy khắp nơi, tha hồ mà lựa chọn. Thế nhưng đôi khi Jamie lại không hiểu được cả những điều hiển nhiên nhất, như việc lưỡi được tạo ra là để rửa ráy thân thể, nên cô không cần phải ngâm mình trong nước lâu như thế.

    Tiếng grừ grừ của nó lặng dần. Giờ đây khi đã bắt đầu để ý, nó lại không thể ngừng bận tâm về thứ mùi lạ lùng ấy. Nó nhổm dậy và rời chỗ nằm êm ái của mình. Đã đến giờ hành động rồi! Nó cọ đầu vào mái tóc của Jamie vài lần để đảm bảo nếu có người nào đó ngửi tóc cô, họ sẽ nhận ra ngay cô đã thuộc về nó. Rồi nó nhảy xuống sàn và thủng thỉnh băng ngang qua phòng khách, tiến về phía hàng hiên được rào lưới trước nhà. Trước đó, nó đã nhận thấy dưới chân tấm lưới sắt này có một chỗ hở nhỏ.

    Nó nhìn chằm chằm màn đêm phía trước. Quanh nơi ở mới này nhất định phải có một người có thể yêu thương Jamie giống như cách cô yêu thương nó vậy. Chỉ có điều, chắc chắn cô sẽ không tự mình đi tìm cái người đó đâu.

    Không sao cả, vì đã có mèo MacGyver đây rồi.

    Mac lách mình qua khe hở của tấm lưới sắt, rồi khựng lại. Đây là lần đầu tiên nó bước chân ra khỏi ngôi nhà mới - ít nhất là ra ngoài mà không bị cửa kính xe ô tô hoặc tấm lưới của chiếc lồng mèo ngăn cách với không gian rộng lớn ngoài kia. Có lẽ sẽ có hiểm nguy rình rập đấy, nhưng nó không hề e sợ. Nó biết mình có thể tự xử lý mọi tình huống.

    Với hai tai dỏng lên phía trước và chiếc đuôi dựng đứng, nó lẩn vào màn đêm, mũi hít hà hỗn hợp đủ các loại mùi trong không khí - mùi sốt cà chua, sô-cô-la nấu chảy, cá ngừ rán và hàng chục loại mùi thức ăn khác; mùi hương thoang thoảng của loài hoa màu tím mọc cạnh nhà, mùi dìu dịu của một món ăn ngòn ngọt nào đó và mùi ôi thiu từ mấy chiếc thùng rác đặt dọc vỉa hè; một chút thứ mùi đầy kích thích của phân chuột và cả cái mùi khai sặc sụa của nước tiểu chó. Mac kinh tởm khịt mũi một cái. Rõ ràng một gã chó nào đó trong khu này đã tè lên mọi thứ. Gã ngốc ấy hẳn đã tưởng rằng chỉ cần làm thế là gã có thể sở hữu cả cái khu này. Lầm to rồi nhé!

    MacGyver chạy thoăn thoắt về phía cái cây có mùi nước tiểu chó còn mới và bắt đầu đào bới một hồi. Sau khi nó xong việc, mùi của nó đã át hoàn toàn mùi của gã đần kia. Với cảm giác cực kỳ thỏa mãn, nó hít một hơi sâu. Lần này nó há miệng ra và đánh lưỡi nhè nhẹ. Nó gần như nếm được cả vị của không khí.

    Nó nhận ra Jamie không phải là con người duy nhất ở khu này tỏa ra thứ mùi cô đơn nồng nặc ấy. Theo bản năng, Mac quyết định lần theo tuyến mùi nồng nhất. Trên đường đi, nó có dừng lại vài lần để cào đất lấp đi mùi kinh tởm của gã chó, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tìm thấy nơi tỏa ra thứ mùi cô đơn mình đang theo dấu; đó là một ngôi nhà nhỏ có mái nhà hình vòm.

    Nếu không tính đến thứ mùi cô đơn kia, thì ngôi nhà này chỉ tỏa ra toàn những hương thơm mà nó cực kỳ yêu thích - mùi thịt xông khói, mùi bơ, mùi mồ hôi âm ẩm, mùi ngòn ngọt của cỏ mới cắt - và ngôi nhà cũng không hề vương chút mùi hăng hắc nào của loại nước mà Jamie hay xịt trong bếp, thứ thường khiến nó không thể thưởng thức được trọn vẹn vị ngon của thức ăn. Tiếp theo, nó phải làm thế nào để giúp Jamie nhận ra cô đang có một anh bạn cùng bầy ngon lành ở ngay gần nhà đây? Mac suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ mang về cho cô một món đồ từ ngôi nhà này. Mũi của cô còn lâu mới thính bằng mũi của nó, nhưng nó tin chắc rằng cô sẽ tự biết phải làm gì tiếp theo nếu món đồ ấy nằm ngay trước mũi cô và tỏa ra một luồng hỗn hợp nhiều mùi hương.

    Ngôi nhà này không có hàng hiên rào lưới giống ngôi nhà mới của nó, nhưng nó chẳng bận tâm. Vành miệng trên của nó khẽ nhếch lên khi nó tiếp tục quan sát xung quanh. Chắc chắn gã chó ngốc kia đã từng bén mảng đến đây. Nó cố lờ đi thứ mùi nồng nặc ấy bằng cách tự nhắc nhở bản thân rằng mình đang bận làm nhiệm vụ. Nó lia mắt tới lui, không ngừng tìm kiếm. Rồi nó nhìn thấy thứ đó - một ô cửa sổ tròn nhỏ đang hé mở trên tầng hai của ngôi nhà.

    Trèo lên trên đó ư? Chuyện nhỏ! Ngay cạnh ngôi nhà có một cái cây to như được đặc biệt thiết kế dành làm cầu thang cho nó vậy. Nó nhanh nhẹn trèo lên cây, huých đầu vào cánh cửa sổ để mở cửa rộng ra, rồi nhảy vào trong. Nó phóng xuống đúng chỗ một món đồ hoàn hảo mà nó có thể mang về ngay cho Jamie. Món đồ ấy thấm đẫm nhiều mùi hương quyến rũ, bao gồm cả mùi cô đơn. Nếu ngửi thấy mùi cô đơn này, chắc chắn Jamie sẽ lập tức nhận ra xung quanh đây cũng có một người đang cần tìm bạn cùng bầy, giống hệt như cô vậy.

    Mac ngoạm lấy miếng vải bông. Nó nhấm nháp cả mùi lẫn vị tỏa ra từ vật đó. Rồi với cảm giác chiến thắng ngập tràn, nó nhảy trở lên bệ cửa sổ rồi biến mất vào trong bóng đêm với chiến lợi phẩm bay lất phất phía sau.

    Một tiếng meo cao vút, đầy vẻ mè nheo đánh thức Jamie dậy vào buổi sáng hôm sau. Chị đến liền đây, Mac, cô lẩm bẩm. Chỉ mới tỉnh ngủ được chừng một phần tư, cô bước xuống giường, đi được hai bước rồi đâm sầm vào cánh cửa tủ. Thôi thì ít nhất vụ này cũng giúp cô tỉnh táo thêm được chừng một nửa nữa.

    Được rồi. Đã hiểu. Cô vừa chuyển đến nhà mới và tủ quần áo ở đây nằm ở hướng khác so với nhà cũ.

    Meoooo…

    Chị. Đến. Liền. Đây, Jamie vừa rên rỉ vừa lê mình đến phòng bếp nằm ngay gần đó. Mac rên thêm một tiếng bày tỏ em-đói-rồi. Cứ như nó đã cất công tìm hiểu để chọn ra từ trong danh mục âm thanh của mình những cách kêu réo có thể khiến trống tai của cô đập lùng bùng mạnh nhất. Và giờ thì nó đang áp dụng mấy tiếng kêu đó để đòi ăn.

    Chị đã nói biết bao nhiêu lần, nếu em mà học được cách sử dụng cái máy pha cà phê thì có phải buổi sáng của cả hai chúng ta đã trở nên dễ chịu hơn rồi không, cô càm ràm. Cô còn chẳng buồn pha cho mình một tách cà phê trước khi đổ bữa sáng ra cho Mac. Nhờ nó mà giờ đây cô đã tiến hành thành thục quy trình cho ăn này mỗi buổi sáng.

    Thế nhưng, ngay cả khi đang lên cơn thèm cafein như lúc này, cô cũng không nhịn được mà bật cười khi Mac bắt đầu lượn quanh và dụi người vào chân cô lúc nó thấy cô lôi chiếc lon thức ăn mèo ra khỏi ngăn tủ. Cô luôn nghĩ chú mèo nhà mình rất thông minh, nhưng vẫn có vài điều về nó mà cô không sao hiểu được. Chẳng hạn như nếu nó không quấn quanh hai chân cô thế này thì có phải cô đã đổ thức ăn vào chén của nó nhanh hơn rất nhiều rồi không.

    Của em đây. Cô xoay xở đổ lon thức ăn vào chén của Mac để không làm rơi vãi lên đầu nó. Cô thấy nó ngửi ngửi, nhấm thử một miếng, rồi thêm một miếng nữa. Có vẻ như món này vẫn nằm trong danh sách món ăn được nó chấp nhận.

    Đoạn Jamie bước đến chỗ chiếc máy pha cà phê, một trong vài món đồ thiết yếu cô đã kịp dỡ ra đêm qua. Cô ngồi sụp xuống một chiếc ghế kê trong bếp, bỗng cảm thấy những chuyện vừa xảy ra thật quá choáng ngợp. Cô vừa mới chôn vùi cả cuộc đời mình - bỏ việc và chuyển đến sống tại nơi xa nhất cô có thể tìm đến trong phạm vi nước Mỹ. Cô co chân lên ghế, vòng tay ôm siết lấy hai đầu gối. Cô đã nghĩ gì vậy chứ? Cô đã ba mươi bốn tuổi rồi. Ở tuổi ba mươi bốn, bạn lẽ ra phải ổn định cuộc sống chứ không phải cố bắt đầu lại mọi thứ. Bạn bè cô đều đã ổn định cuộc sống. Tất cả họ đều đã có gia đình êm ấm. Tất cả ở đây có nghĩa là toàn bộ. Và hơn một nửa trong số họ đã có con; mấy đứa nhóc cũng không còn nhỏ nữa, một đứa con của Samantha thậm chí đã bắt đầu bước vào tuổi teen.

    Không được như vậy. Đừng có như vậy. Bắt đầu như vậy là dở rồi. Nhưng cô phải bắt đầu như thế nào đây? Cô nghĩ ngợi một chút. Bước đầu tiên, cô cần phải đứng dậy đã. Cô dồn sức nặng cơ thể xuống đôi bàn chân. Xong rồi, giờ làm gì tiếp đây?

    Câu trả lời bật ra trong đầu cô gần như ngay lập tức. Cô sẽ đi ra ngoài dạo một vòng! Và điều đó có nghĩa là cô phải thay quần áo. Cô hối hả đi sang phòng khách và mở khóa chiếc va-li to nhất trong phòng ra trước khi kịp đổi ý. Cô mặc vào chiếc quần jean yêu thích và chiếc áo bằng chất liệu tái chế mà trước đó cô tìm thấy trên trang web của thương hiệu Etsy. Mặc dù rất thích chiếc áo này, nhưng đến giờ cô mới chỉ mặc có một lần. Món đồ ấy có vẻ không thích hợp với thị trấn Avella ở bang Pennsylvania, nơi ở cũ của cô. Chiếc áo đúng là trông có hơi dị một chút, với sắc san hô chủ đạo điểm thêm những nụ hồng đen, quanh gấu áo được viền những mảnh vải đủ màu sắc in hoa văn lộn xộn, và rải rác trên áo là mấy chiếc lá màu xanh lục.

    Hẳn chiếc áo này cực kỳ phù hợp để mặc ở LA¹, hoặc ít nhất cô cho là thế. Nhưng ngay cả khi nó không thích hợp thì sao nào, ai thèm quan tâm chứ? Jamie đã tuyên bố năm 2018 này sẽ là năm tôi tỏa sáng. Dù cô chỉ tự nhủ thầm, nhưng đó cũng đã là một lời tuyên bố. Cô đã từng trải qua năm của anh chàng chỉ-biết-bản-thân, rồi năm của anh chàng quên-nói-mình-đã-kết-hôn, năm của anh chàng đeo bám, năm của anh chàng không-thích-ràng-buộc và cả cái năm tồi tệ nhất mang tên năm mẹ ngã bệnh.

    ¹ LA là tên gọi tắt của thành phố Los Angeles, thành phố lớn nhất tiểu bang California, nổi tiếng với kinh đô điện ảnh Hollywood nằm ở phía tây bắc thành phố.

    Năm tôi tỏa sáng sẽ không liên quan đến đàn ông, dù là loại đàn ông gì đi nữa. Đây là năm cô có thể ăn mặc theo mọi kiểu cô thích, ngay cả khi không ai thấy như vậy là đẹp. Trong năm này, cô sẽ quyết tâm theo đuổi ước mơ của bản thân, ngay sau khi xác định được ước mơ ấy là gì. Tuy vậy, cô biết chắc đó không phải là giảng dạy môn lịch sử tại trường trung học.

    Năm tôi tỏa sáng sẽ là khoảng thời gian cô được sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ và mọi chỗ cô đến đều sẽ là một khởi đầu mới mẻ. Năm tôi tỏa sáng sẽ thay đổi cả cuộc đời cô! Cô lắc lắc đầu, thừ người ra thêm một giây rồi bỗng cất vang tiếng hát như phân cảnh nhân vật Maria bước ra khỏi tu viện trong bộ phim The Sound of Music². Cô chộp lấy túi xách và hướng về phía cửa, rồi chợt khựng lại. Có lẽ cô nên chải tóc trước đã, và cô còn phải đánh răng nữa.

    ² The Sound of Music (tựa tiếng Việt: Giai điệu hạnh phúc hay Tiếng tơ đồng) (1965) là một bộ phim nhạc kịch của đạo diễn người Mỹ Robert Wise từng thắng giải Oscar hạng mục Phim xuất sắc nhất. Bộ phim kể về Maria - một cô gái trẻ hồn nhiên, yêu ca hát và sắp trở thành nữ tu. Một lần, cô rời tu viện để làm gia sư cho con của một sĩ quan hải quân góa vợ và sau đó cô đã yêu người đàn ông này.

    Xong xuôi mọi việc, cô bước ra cửa. Ánh mắt của cô chợt dừng lại ở một món đồ nhăn nhúm nằm trên tấm thảm chùi chân. Cô nhặt thứ đó lên. Đó là một chiếc khăn bông lau tay màu trắng thông thường. Cô chắc rằng thứ này không nằm ở đây ngày hôm qua và đó cũng không phải đồ của cô. Cô không thích dùng những món đồ trắng muốt như thế.

    Cô mở cánh cửa lưới để ném chiếc khăn ra ngoài hiên. Nhưng khi cô mới vừa hé cửa ra chừng hơn nửa tấc, Mac bỗng từ đâu xuất hiện và ngay lập tức nhào ra ngoài. Mấy bàn chân mèo nhỏ xíu, êm ái đến chết tiệt đó!

    Jamie lao ra khỏi cửa đuổi theo nó. Con Mac chưa bao giờ ra ngoài từ khi họ chuyển đến đây. Tâm trí cô quay cuồng hỗn loạn, hình dung ra đủ thứ chuyện kinh khủng có thể xảy ra với nó. Cô gào lên: MacGyver!. Thật ngạc nhiên là nó vẫn tiếp tục chạy. Cô cố gọi thêm lần nữa, dù biết cũng không ích gì: MacGyver!.

    Xem cái giọng ra lệnh kìa, có người bỗng cất tiếng, sau đó khụt khịt mũi. Cô quay lại và nhìn thấy ông Al Defrancisco đang nhổ cỏ ở vạt hoa được trồng dọc theo lối đi dẫn đến cổng nhà ông. Cô đã gặp qua ông và vợ ông, bà Marie, ngay khi mới dọn tới đây vào hôm qua. Nhà của hai ông bà là một trong hai mươi ba ngôi nhà gỗ kiểu Old Hollywood³ xinh xắn hợp thành khu Storybook Court⁴ này. Khu cô ở có tên gọi như thế vì những ngôi nhà nhỏ ở đây có lối kiến trúc đậm chất cổ tích thời những năm 1920. Lối kiến trúc này đã mang lại cho khu phố một vị thế lịch sử và đó cũng là lý do duy nhất giúp nơi này không bị san bằng để thay bằng một tòa nhà cao tầng. Cô đã rất may mắn khi vào buổi chiều cô bắt đầu tìm nơi ở mới, trong khu này lại có đúng một ngôi nhà đáng yêu còn trống.

    ³ Old Hollywood chỉ giai đoạn từ năm 1930 đến cuối năm 1950.

    Storybook Court có nghĩa là Sân Sách truyện thiếu nhi.

    Nó… thỉnh thoảng cũng quay lại khi được gọi ạ. Những lúc cháu cầm theo một lon đồ ăn hay khi cháu đang ăn dở món bánh kẹp cá ngừ, Jamie nói với ông Al. Ít ra con Mac cũng không đi quá xa, hoặc chưa. Chú mèo đực có bộ lông màu nâu và vàng nhạt của cô đang cào móng vào một trong những gốc cây cọ nằm gần đài phun nước ở sân trước.

    Quanh nhà cô còn trồng cả cọ nữa! Sao có thể tuyệt đến vậy chứ? Cô thậm chí chưa bao giờ dám mơ có ngày mình sẽ được sống ở một nơi thế này. Vậy mà giờ giấc mơ ấy lại thành hiện thực. Nhờ số tiền thừa kế mẹ cô để lại, hiện cô có thể sống ở đây suốt cả năm dài và thậm chí không cần tìm một công việc mưu sinh. Công việc chắc chắn không phải là một phần của cái năm chỉ-xảy-ra-một-lần-trong-đời này. Dù vậy, cô cũng không định làm một kẻ lười nhác. Cô biết chắc mình không muốn theo nghề dạy học. Nhưng cô chắc chắn sẽ tìm ra được việc mình muốn làm và tận tâm làm công việc đó!

    Al, tôi đã dặn ông phải đội nón vào rồi mà. Bà Marie bước ra từ ngôi nhà ngay bên cạnh và ném cho chồng mình một chiếc mũ rơm rộng vành. Bà là một phụ nữ có vóc người nhỏ bé và mảnh mai. Cả bà và ông Al có lẽ đều đã ở tuổi tám mươi, nhưng giọng nói của bà vẫn còn khỏe và có uy vô cùng.

    Xem cái giọng ra lệnh kìa, ông làu bàu, hất cằm về phía bà Marie, nhưng vẫn đội cái nón lên đầu.

    Cô định đi đâu à?, bà Marie hỏi Jamie.

    Cháu đi bắt con mèo. Khi mang nó về rồi chắc cháu sẽ đi kiếm một tách cà phê. Trên đường lái xe đến đây cháu có thấy quán Coffee Bean & Tea Leaf nằm cách chỗ này vài ngã tư, cô trả lời bà.

    Với một tiếng hừ tỏ ý phản đối dường như nhằm thẳng vào Jamie, bà Marie quay lưng bỏ vào nhà. Jamie vốn đã quen với mấy chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường như thế này từ khi còn sống ở Avella. Cư dân ở thị trấn đó còn chưa tới một ngàn người. Cô từng chắc mẩm rằng ở LA mọi chuyện hẳn phải khác, nhưng có vẻ như cô đã lầm.

    Jamie liếc qua con Mac, cố làm ra vẻ cô không hề theo dõi nó. Cô biết tính chú mèo của mình, cách tốt nhất để dụ nó về nhà là tỏ vẻ chẳng hề quan tâm xem nó có buồn quay về hay không. Nó đang nằm phơi nắng cạnh gốc cọ. Cháu không thể để nó long nhong ngoài này được. Nó là một con mèo quen sống trong nhà. Nó không biết xe cộ qua lại nguy hiểm thế nào, cô giải thích với ông Al. Rồi cô nói thêm: Nó thích chơi trong sân. Có lẽ cháu nên tìm mua một sợi dây và dắt nó đi dạo xung quanh.

    Ông Al chỉ lầm bầm gì đó trong miệng. Jamie cân nhắc xem có nên quay vào nhà lấy một lon đồ ăn ra hay không. Nhưng cô không chắc cách này sẽ có tác dụng, vì Mac vừa mới ăn no. Hay nên lấy que đồ chơi có gắn con chuột giả nhỉ… Trước khi cô kịp quyết định, bà Marie đã quay trở ra. Cà phê của cô đây, bà nói với Jamie, chìa cho cô một tách cà phê qua hàng rào. Hai mươi bảy xu một tách. Rẻ hơn cả chục lần so với cái quán Bean của cô đấy.

    Cháu cảm ơn ạ. Bà thật tốt bụng, Jamie cảm kích đáp lại. Cô nhấp một ngụm cà phê. Ngon không chê chỗ nào được.

    Ông mang tách này sang cho Helen này. Bà Marie chìa cho ông Al tách cà phê thứ hai. Ông liền đi đến ngôi nhà gỗ nằm phía đối diện nhà vợ chồng ông.

    Helen, cà phê này, ông gào lên, thậm chí còn không buồn bước lên hai bậc cầu thang dẫn lên hàng hiên ngôi nhà đó.

    Một lát sau, một phụ nữ trẻ hơn ông Al và bà Marie chừng chục tuổi bước ra. Bà Helen đón lấy tách cà phê, uống một hớp, rồi nhìn về phía bà Marie. Bà lại quên bỏ đường.

    Bà đừng có uống đường nữa, bà Marie độp lại. Bà đang béo ra đấy. Bà Helen vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm. Dáng người của Nessie vẫn còn đẹp như thế. Bà cũng có thể...

    Tôi đã dặn bà đừng có nói với tôi về… Bà Helen bỗng ngưng bặt. Tôi đi bỏ đường vào đây, bà tuyên bố, rồi chợt nhìn thấy Jamie. "Ra là cô! Cô Jamie Snyder! Tôi đang muốn tìm cô đây. Tôi có một thằng con đỡ đầu tầm tuổi cô. Cô không hẳn là kiểu phụ nữ thằng bé thích. Nó thường để ý mấy cô nàng nước ngoài lạ lạ, không phải kiểu mấy cô tóc-vàng-hoe-kế-nhà. Nhưng nó cũng là giáo viên đấy. Tôi sẽ cho nó số điện thoại của cô."

    Kiểu mấy cô tóc-vàng-hoe-kế-nhà ư? Cô mà là kiểu tóc-vàng-hoe-kế-nhà ư? Cô không phải là một cô gái nước ngoài lạ lạ. Cô cũng biết thế. Nhưng tóc-vàng-hoe-kế-nhà lại nghe có vẻ cực kỳ hiền lành và cực kỳ tẻ nhạt. Thôi được rồi, đúng là cô cũng hiền, tuy không đến mức cực kỳ hiền. Và cô còn…

    Điện thoại cô số mấy vậy?, bà Helen giục.

    Dạ thôi ạ. Cháu cảm ơn bà, nhưng cháu thật sự không hứng thú lắm với việc gặp anh ấy, hay gặp bất cứ anh chàng nào khác, Jamie từ chối. Cô nói quá nhanh và quá to nên nghe có vẻ hơi thô lỗ. Ý cháu là cháu chỉ vừa mới dọn tới đây. Cháu muốn thu xếp ổn định trước đã ạ. Cô liếc nhìn con Mac thêm lần nữa. Nó vẫn đang nằm phơi nắng. Nhưng sao bà biết cháu là, à không, từng là giáo viên?, cô hỏi. Cô khá chắc rằng hôm qua mình không hề nói chuyện này với ông Al và bà Marie. Cô cũng chưa từng trò chuyện với ai khác trong khu này.

    Nếu thông tin đó được viết trên tờ séc thanh toán hay trong hợp đồng thuê nhà thì hai người họ sẽ biết thôi, ông Al lên tiếng giải thích rồi quay đi nhổ cỏ tiếp. Jamie biết rõ việc chủ nhà chia sẻ thông tin công việc của người thuê nhà là trái luật, nhưng cô quyết định sẽ không làm lớn chuyện này.

    Dù sao thằng con đỡ đầu của bà ấy cũng không hợp với cô đâu, bà Marie lên tiếng. Nó thậm chí còn không thay nổi giúp bà ấy một cái bóng đèn. Ta đã phải kêu thằng con nhà chúng ta sang, thằng Al con ấy. Nó về đây ăn tối vào mỗi Chủ nhật. Bà trỏ ngón tay xương xẩu vào bà Helen. Thêm nữa, thằng con đỡ đầu của bà còn trẻ quá.

    Nó chỉ thua con bé có năm tuổi thôi, bà Helen độp lại.

    Tôi có thằng chắt họ lớn hơn con bé ba tuổi. Đàn ông phải lớn tuổi hơn. Bọn họ trưởng thành trễ hơn mà. Bà Marie lại nhìn Jamie. Thằng chắt họ nhà ta có lẽ hợp với cô đấy.

    Jamie bắt đầu chầm chậm bước lùi lại. Như thể đánh hơi thấy nỗi khó chịu của cô, MacGyver bỗng chạy tới và kêu meo một tiếng tỏ ý bế-em-lên. Tiếng meo này thường khẽ khàng và dễ chịu hơn nhiều so với tiếng em-đói-rồi. Jamie ngay lập tức bế nó lên với nỗi cảm kích trào dâng. Ngón tay cô lần theo chữ M trên trán nó. Vệt lông màu nâu này là một trong những lý do cô quyết định đặt tên nó là MacGyver.

    Với lại thằng con đỡ đầu của bà bị dị ứng với mèo mà?, bà Marie nói thêm với bà Helen bằng giọng đắc thắng.

    Tôi đi vào lấy đường đây, bà Helen lẩm bẩm rồi bước vào trong.

    Cứ để cái tách ở mái hiên khi cô uống xong nhé, bà Marie nói với Jamie và bước trở vào nhà.

    Cháu thật sự không muốn bị sắp đặt với bất cứ ai hết, Jamie đành nói với ông Al vì cả hai bà cụ đều không buồn chú ý đến cô.

    Ông Al lại lầm bầm đáp lời cô: Cô nghĩ mấy bà ấy quan tâm tới vụ đó ư?.

    Jamie thì chắc chắn quan tâm tới vụ đó bởi cô không định bắt đầu năm tôi tỏa sáng bằng những buổi gặp mặt gượng gạo với mấy anh chắt họ, con trai đỡ đầu hay bất cứ người đàn ông nào khác.

    Cậu đã kể chuyện Clarissa cho cô nàng đó biết đúng không?, Adam hỏi dồn ngay khi David vừa ngồi xuống ghế.

    David không trả lời. Anh nuốt ực một ngụm bia chua IPA⁵ mà anh Brian, chủ quán Blue Palm, đã gợi ý anh uống thử. David thường hay uống bia Corona, nhưng đã đến quán Blue Palm rồi thì không ai lại gọi một chai Corona cả.

    ⁵ IPA là tên viết tắt của India Pale Ale (bia vàng Ấn Độ) - một trong những dòng bia thủ công dịu nhẹ phổ biến nhất. Dòng bia Pale Ale có nguồn gốc từ Anh Quốc, ra đời từ năm 1800 hoặc cuối những năm 1700.

    Cậu không cần trả lời đâu, Adam tự nói tiếp. "Tớ biết chắc cậu đã làm thế. Tớ đoán được hết. Tớ có thể biết chính xác thời khắc vụ việc đó xảy ra. Cậu bước thẳng tới quầy rượu, ngồi cạnh chỗ cô nàng kia và bạn cô nàng, rồi bông đùa bằng vài câu nhận xét hóm hỉnh và khiêm nhường về bản thân. Cô nàng mỉm cười. Mọi việc trông có vẻ hứa hẹn đấy. Bạn của cô nàng liền đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh, có lẽ vì muốn dành cho hai người chút riêng tư. Cô nàng đặt tay lên cánh tay cậu. Cô nàng đặt tay lên cánh tay cậu. Và tớ thầm nghĩ, chà, hình như cậu ấy đã lo xa quá rồi, việc này dễ dàng hơn cậu ấy tưởng mà. Rồi cái chạm nhẹ ấy chuyển thành cái vỗ khẽ vào cánh tay. Một cái vỗ khẽ khàng đồng cảm. Và tớ đã biết, tớ biết chắc, cậu sẽ bắt đầu kể về người vợ đã mất của mình."

    David thấy hai vai mình chợt căng lên, nhưng anh buộc mình phải mỉm cười và nâng cái ly về phía cậu bạn thân. Chúc mừng nhé, cậu đoán trúng phóc.

    Xin lỗi, tớ không nên nói bằng giọng như thế. Adam bỏ một viên bánh quy mặn vào miệng. Nhưng cậu không thể mang chuyện về Clarissa ra kể ngay trong năm phút đầu gặp gỡ người ta, Adam tiếp tục vừa nói vừa nhai. Cậu không được làm thế, nếu trông mong có điều gì đó xảy ra.

    Tớ thậm chí còn không biết mình có muốn điều gì đó xảy ra hay không nữa. Tớ đã nói với cậu thế rồi mà. Giọng của anh có vẻ căng thẳng hơn anh tưởng, nhưng anh đã nhắc đi nhắc lại với Adam rằng anh vẫn không chắc mình có thật sự muốn quay lại với cuộc sống bình thường ngoài kia hay chưa, dù Clarissa đã ra đi ba năm rồi.

    Thôi nào, tớ là bạn cậu đấy. Tớ quen biết cậu từ trước khi cậu dậy thì thành công nữa kìa, tức ít nhất cũng được năm năm rồi. Và để tớ nói cho cậu biết, ngay cả khi cậu không chắc mình có muốn hay không, thì trong thâm tâm, cậu vẫn thật sự muốn điều đó xảy ra.

    Adam định lấy thêm một viên bánh quy mặn nữa, nhưng David gạt tay anh chàng ra. Phần này của tớ, David nói.

    Cậu bạn thân của anh liền luồn tay vào từ một hướng khác và bốc được một viên bánh quy mặn, miệng vẫn nói không ngừng: Bởi nếu bây giờ cậu không làm vậy, mọi việc sẽ ngày càng trở nên kỳ quặc và khó khăn hơn, và rồi sẽ tới lúc cậu không thể làm vậy được nữa, ngay cả khi cậu có chắc trăm phần trăm rằng cậu muốn làm. Và đến cuối cùng, cậu sẽ trở thành một ông già buồn bã và cô độc.

    Tớ rồi sẽ trở thành một ông già buồn bã và cô độc? Cậu đang viết lời thoại cho tập phim kế tiếp của cậu đấy à?, David hỏi cậu bạn.

    Tớ nghiêm túc đấy, Adam nói. "Chuyện qua cũng lâu rồi. Lucy nghĩ cậu nên thử vào trang web hẹn hò motnuahoanhao.com xem sao."

    Ra đó là những gì cậu và Lucy bàn tán sau khi lũ trẻ ngủ à? Hỏi sao các cậu không bao giờ thân mật với nhau, David đáp.

    Hẹn hò trên mạng kể ra cũng có lý lắm đấy. Các cậu có thể tiến đến với nhau một cách chậm rãi. Tìm hiểu nhau thật kỹ trước khi gặp mặt. Và cậu còn có thể cân nhắc xem cậu muốn gây ấn tượng thế nào với người ta. Tớ không nói là cậu không bao giờ được nhắc đến Clarissa. Chỉ đừng có nhắc đến cô ấy trong vòng năm phút đầu mới gặp thôi. Cậu ăn phần còn lại đi nhé, Adam chỉ vào cái đĩa đựng đồ nhắm đã sạch bóng.

    "Phần còn lại hả?, David hỏi lại. Làm gì còn viên nào đâu?"

    Tớ sẽ gọi thêm. Adam chỉ vào cái đĩa ra hiệu cho cô phục vụ và nhìn cô nài nỉ, rồi dứt điểm bằng cách khoanh hai tay trước ngực. Cô nàng bật cười và gật đầu. "Ta cũng sẽ gọi thêm đồ uống. Và trước khi rời chỗ này, ta sẽ đưa thông tin của cậu lên trang Một nửa hoàn hảo. Tớ là nhà văn mà. Tớ chắc chắn sẽ tìm ra cách biến cậu trở thành một gã đàn ông hấp dẫn. Anh chàng ngắm nghía David một lát. Mọi người luôn nói cậu trông giống Ben Affleck⁶. Nhưng ta sẽ không muốn tạo ra ấn tượng về thói nói dối và ưa bài bạc giống anh ta. Và thật ra, bởi mọi người đều nghĩ tự tay cậu viết ra mấy thông tin này, nên kiểu gì cậu cũng sẽ có vẻ tự cao tự đại nếu miêu tả bản thân giống một tài tử Hollywood. Vì thế, ta sẽ chỉ ghi những thông tin cơ bản thôi: ba mươi ba tuổi, tóc nâu, mắt màu hạt dẻ, cao hơn sáu feet, hửm, tức là tầm một mét tám à?"

    ⁶ Ben Affleck (sinh năm 1972) là diễn viên, đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất phim nổi tiếng người Mỹ, từng mắc chứng nghiện rượu và rất thích đánh bạc.

    David gật đầu. Cậu bạn của anh đã lên dây cót rồi, giờ thì không có gì ngăn anh chàng lại được nữa.

    Adam tiếp tục: "Ta cũng sẽ nói cậu là thợ nướng bánh. Phụ nữ thích điều đó. Họ sẽ chọn cậu cùng những cái bánh cupcake nóng hổi phủ kem và kẹo mềm. Có lẽ ta nên chọn hình đại diện là ảnh cậu đang nhào bột hay gì đó. Bức ảnh có thể trông giống như cảnh kinh điển trong phim Ghost⁷ ấy, chỉ có điều ta sẽ thay đất sét bằng bột".

    Ghost (1990) là bộ phim tình cảm, giật gân, kỳ ảo được đề cử nhiều giải Oscar của đạo diễn người Mỹ Jerry Zucker.

    "Tớ sẽ không hỏi tại sao cậu xem phim Ghost." Thật ra David đã xem bộ phim đó. Clarissa đã xem phim này lần đầu vào khoảng năm cô mười hai tuổi và bộ phim đã để lại ấn tượng sâu đậm trong cô. Mỗi khi tivi chiếu bộ phim này là cô lại như bị thôi miên, nhất định phải xem một mạch cho đến hết.

    Cô phục vụ đã quay lại với một đĩa đồ nhắm khác và ghi lại yêu cầu thêm bia của Adam. Rồi, gì nữa, gì nữa nào?, Adam lẩm nhẩm. Lấy điện thoại của cậu ra và tạo một tài khoản đi trong khi tớ suy nghĩ tiếp.

    David lôi điện thoại ra, vì Adam chính là Adam, một anh chàng cực kỳ bướng bỉnh. Nhưng anh chỉ vào xem trang web chứ không đăng ký tài khoản.

    Ta sẽ thêm thông tin cậu có nuôi một chú chó. Để mọi người thấy ít ra cậu cũng có khả năng nuôi dưỡng một sinh vật sống. Giờ Adam đang nguệch ngoạc bản nháp lên tờ giấy ăn.

    Ta sẽ tạm thời không nhắc đến vụ cậu bị ám ảnh với mấy bộ phim câm, vì điều này có thể khiến một số người không hứng thú hẹn hò với cậu. Mà cậu thích đi dạo bãi biển đúng không?, Adam hỏi.

    David cố nhớ xem lần cuối cùng anh tới bãi biển là khi nào. Không phải từ khi anh còn Clarissa bên cạnh. Bãi biển chỉ cách đây non một giờ chạy xe và còn nhanh hơn thế nếu đường sá thông thoáng, vậy mà anh cứ làm như thể mình sống cách bãi biển cả nửa tiểu bang. Tớ thấy cậu không nên nói tớ thích đi dạo bãi biển. Nghe sáo rỗng quá. Tớ không muốn quen với một cô nàng mê mẩn một anh chàng tuyên bố thích đi dạo bãi biển đâu.

    Adam toét miệng cười. Tớ hỏi thế chỉ để chắc cậu có đang để ý hay không thôi. Đúng là cậu có để ý thật. Thú nhận đi!

    Anh có để ý thật không? Chắc là có. Một chút thôi. Dường như Adam đã nói đúng. Có lẽ ngay cả khi không muốn gặp gỡ bất kỳ ai, anh vẫn cần cố gắng thêm một chút - ít ra phải khá khẩm hơn lần anh cố làm quen với người phụ nữ ở quán bar lần trước, dù đó hoàn toàn là ý tưởng của Adam. "Hay mình nói thêm là tớ có tham gia tình nguyện cho Tổ chức Hỗ trợ Gia cư⁸?", anh gợi ý.

    ⁸ Tổ chức Hỗ trợ Gia cư (Habitat for Humanity) là một tổ chức phi chính phủ và phi lợi nhuận, được thành lập vào năm 1976, có trụ sở tại Hoa Kỳ và hoạt động trên phạm vi quốc tế. Tổ chức này đứng lên kêu gọi xây dựng nhà ở giá rẻ, kiểu dáng đơn giản, phù hợp với địa phương, nhằm kết nối cộng đồng và xã hội.

    Ý này hay đấy. Chi tiết này cho thấy cậu là một anh chàng nhân hậu, và cũng là kiểu đàn ông có khả năng sửa chữa mọi thứ trong nhà. Adam ngoáy ý này lên giấy. Chúng ta cũng cần phải nói vài câu về kiểu phụ nữ cậu thích và những gì cậu đang tìm kiếm trong mối quan hệ này.

    Anh đang tìm kiếm một người thế nào ư? Một người luôn sẵn sàng thử những điều mới mẻ. Một người tin rằng thế giới rộng lớn ngoài kia luôn có những điều tuyệt diệu đang chờ được khám phá. Một người mà…

    Anh chợt nhận ra, người

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1