Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

Vương Quốc Trong Tranh
Vương Quốc Trong Tranh
Vương Quốc Trong Tranh
Ebook193 pages3 hours

Vương Quốc Trong Tranh

Rating: 0 out of 5 stars

()

Read preview

About this ebook

Câu chuyện kể về An Thy, một nữ sinh mười bốn tuổi bị lạc vào xứ sở trong bức tranh do chính cha cô vẽ ra. Nơi đó, cô đã cùng gia đình của họa sư Maia trải qua nhiều cuộc phiêu lưu lí thú nhằm giả mã bí ẩn lời nguyền nghiệt ngã đã giáng lên vương quốc Caxita, đồng thời tìm cách xóa bỏ hiềm khích giữa các tộc người trong vương quốc. Truyện cũng xoay quanh câu chuyện tình cảm lãng mạn giữa An Thy và người sau này sẽ trở thành hoàng tử của vương quốc Caxita hùng mạnh.

LanguageTiếng việt
PublisherNguyen Ngo
Release dateJan 11, 2020
ISBN9780463937112
Vương Quốc Trong Tranh
Author

Nguyen Ngo

Graduated from Kyushu University, Japan.Currently living in Ho Chi Minh city, Vietnam.

Read more from Nguyen Ngo

Related to Vương Quốc Trong Tranh

Related ebooks

Reviews for Vương Quốc Trong Tranh

Rating: 0 out of 5 stars
0 ratings

0 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    Vương Quốc Trong Tranh - Nguyen Ngo

    Vương Quốc Trong Tranh

    Nguyên Ngô

    Published by Nguyên Ngô at Smashwords

    Copyright 2020 Nguyên Ngô

    Smashwords Edition, License Notes

    This ebook is licensed for your personal enjoyment only. This ebook may not be re-sold or given away to other people. If you would like to share this book with another person, please purchase an additional copy for each recipient. If you’re reading this book and did not purchase it, or it was not purchased for your use only, then please return to your favorite ebook retailer and purchase your own copy. Thank you for respecting the hard work of this author.

    Discover other titles by Nguyên Ngô:

    Giáp Phượng

    Kết Nối

    Chương 1

    An Thy là một nữ sinh lớp tám. Cô sống cùng cha là họa sĩ Quỳnh, một họa sĩ danh tiếng lẫy lừng cả trong và ngoài nước, ở một ngôi biệt thự sang trọng nằm ở một quận trung tâm thành phố Hồ Chí Minh. Nhà cửa ở đây giống nhau ở chỗ căn nào cũng nguy nga tráng lệ như lâu đài, với khoảng sân rộng mênh mông và không gian yên tĩnh. Mỗi ngôi nhà là một thế giới tách biệt, cổng kín tường cao với nhiều lớp cửa bảo vệ khác nhau và hệ thống chống trộm cực nhạy. Bạn bè đến chơi ai cũng thầm ghen tị với sự may mắn của An Thy, nhưng ít ai biết rằng An Thy vốn sinh ra không phải là một tiểu thư giàu có. Cô từng trải qua tuổi thơ nghèo khó ở một tỉnh miền quê, nhưng cuộc đời cha con cô đã hoàn toàn thay đổi nhờ vào một phép lạ!

    Những lúc ngồi một mình bên hiên nhà đầy nắng, An Thy thường bồi hồi nhớ lại những ngày xưa lúc còn ở quê. Khi đó, cuộc sống tuy vất vả nhưng cô đã có những tháng ngày thật sự hạnh phúc, cho đến khi mẹ cô đột ngột qua đời…

    Những ngày đó, mẹ Thy một mình tần tảo với việc buôn bán ở chợ để nuôi cả gia đình ba miệng ăn, trong khi ông Quỳnh lúc nào cũng miệt mài bên giá vẽ, với ước mơ trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Ông mải mê theo đuổi nàng tiên nghệ thuật đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh, kể cả việc sắc mặt vợ ông mỗi ngày một xanh xao, tiều tụy hơn. Không lâu sau, vợ ông bắt đầu than đau đầu, chóng mặt, ông cũng chỉ thở dài, cho là do chứng thiếu máu thông thường. Thậm chí ông còn tỏ ra bực bội vì bị vợ làm phiền, như thể bà chỉ cố tình than vãn để được ông quan tâm, cho đến lúc gia đình ông nhận được tờ xét nghiệm ung thư máu của bà. Cái tin khủng khiếp như một trận bão quét qua căn nhà nhỏ. Và cũng như một trận bão, nó cuốn đi thật nhanh cái sinh mệnh yếu ớt của người phụ nữ đáng thương. Sự mất mát to lớn ấy khoét một lỗ hổng trống hoác vào cuộc đời của người chồng và đứa con thơ dại. Lúc đó An Thy chỉ mới tròn mười hai tuổi, nhưng đã là một cô bé cứng cỏi. Cô biết rằng mình phải vượt qua nỗi đau để tiếp tục sống.

    Trong khi đó, ông Quỳnh vẫn ngơ ngác như thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ngày lại ngày, ông ngồi cô độc bên giá vẽ, đầu gục xuống, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không vô định hoặc nằm dài trên sàn với vỏ chai rượu rỗng trên tay. Nhiều tháng trôi qua, ông chẳng vẽ thêm được một tác phẩm mới nào. Những bức tranh cũ đóng bụi bị bỏ xó nơi góc nhà. Thời gian trước đây, ông đã từng có niềm tin vững chắc vào tài năng nghệ thuật của mình. Ông thường nói với Thy rằng chỉ cần là ngọc quý thì dù ở đâu cũng có thể tỏa sáng, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Thy ước sao lúc này ông vẫn có thể say sưa nói những lời như vậy.

    Để đủ tiền chi tiêu hằng ngày và đóng học phí, Thy phải đi giúp việc cho bác Ba nhà hàng xóm. Biết chuyện, ông Quỳnh không nói gì. Trông ông bây giờ chỉ như một cái xác không hồn. Con gái ông thoáng giận vì nghĩ ba dường như đã bỏ mặc mình, cũng như trước đây đã bỏ mặc mẹ, nhưng vốn tính lạc quan, cô cố bứt mình ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Thy tự nhủ rằng dù sao mình vẫn còn may mắn hơn nhiều so với những đứa trẻ sống ở cô nhi viện, hay những đứa trẻ vất vưởng ngoài đường phố không một mái nhà. Nhưng rồi một hôm nọ lúc về nhà, Thy vô tình bắt gặp cảnh ông Quỳnh đang co người trên sàn khóc nức lên như bị ai đánh. Hình ảnh đó cắt một vết thật sâu vào trái tim non nớt của cô bé mười hai tuổi. Suốt đêm đó Thy trằn trọc không ngủ được. Cô biết rằng trong hoàn cảnh này mình phải thật sự, thật sự mạnh mẽ, bởi vì lúc này cô không chỉ là chỗ dựa cho chính mình mà còn phải làm chỗ dựa cho cha nữa.

    

    Những bức tường nhà Thy chỗ nào cũng loang lổ những vết ố, vết bẩn do nước mưa để lại. Mẹ Thy thường thở dài mỗi khi nhìn thấy những vết ố bẩn ấy. Bà xem chúng như những cái mộc đóng dấu cho sự nghèo túng và bất lực của gia đình mình. Không ai biết rằng đối với An Thy, chúng lại mang đến niềm vui và niềm cảm hứng vô hạn. Từ nhỏ Thy đã rất thích quan sát những mảng tường lem nhem đó. Mỗi khi nhìn chúng, cô có thể mường tượng ra thật sống động những cánh rừng thông bạt ngàn tuyết trắng, một con chuồn chuồn ớt xòe cánh trên mặt hồ với đôi cánh mỏng tang in rõ từng đường gân lá, một con sóng bạc đầu với bọt nước trắng xóa vồ vập đánh vào bờ, những tòa nhà có kiến trúc lạ lẫm như ở một hành tinh khác, hoặc những sinh vật chưa ai từng thấy bao giờ. Suốt tuổi ấu thơ, cô vẫn đinh ninh là mình rất giàu có, bởi mọi thứ xung quanh cô đều thật đẹp, thật kì diệu. Kì thực là cô có khả năng nhìn thấy những câu chuyện, những hình ảnh thú vị ở mọi lúc mọi nơi. Ví dụ như khi đánh răng, Thy thường chăm chú quan sát bọt kem rơi xuống bồn rửa. Thoạt đầu mớ bọt có thể trông giống như một cậu bé đi đang xe đạp, rồi một giọt kem rơi xuống nữa và cậu bé cùng chiếc xe biến thành con cóc có làn da sần sùi và cái bụng to oàm. Có lẽ cô sẽ mãi mãi tin là mình giàu có nếu không có những người hàng xóm với đôi mắt thực tế hơn thỉnh thoảng lại lắc đầu ném cho cô cái nhìn ái ngại. Với thái độ bao dung mà người lớn thường dành cho trẻ nhỏ, họ kiên nhẫn giải thích cho cô biết rằng cô nghèo đến mức nào, và tốt nhất là hãy dẹp những mơ mộng viễn vông đi. Dần dần, cô học cách suy nghĩ theo kiểu của người lớn. Duy chỉ có một điều mà những người lớn ấy không thể thay đổi được ở cô: đó là đôi mắt có khả năng nhìn thấy những điều kì diệu. Chưa bao giờ An Thy nghĩ mình có thể biến những điều kì diệu ấy thành hiện thực, cho đến khi hình ảnh bất lực của người cha bị đánh gục bởi số mệnh đã đẩy sức chịu đựng của cô đến giới hạn cuối cùng, và dẫn cô đến một quyết định quan trọng.

    Chương 2

    - Ba à, con có thứ này muốn cho ba xem! - Thy khẽ chạm vào vai ông Quỳnh.

    Giật bắn mình như vừa tỉnh khỏi cơn mê, họa sĩ Quỳnh ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn con gái.

    - Để lúc khác đi con, ba đang bận!

    Thy biết rằng cha cô chỉ trả lời theo thói quen, vì suốt mấy tháng nay ông đã vẽ được tác phẩm mới nào đâu.

    - Nhưng chuyện này rất quan trọng! Con muốn cho ba xem những bức tranh này!

    - Hả? Tranh nào? - Người họa sĩ chợt khựng lại, đôi mắt sáng lên. Nếu có thứ gì trên đời này có thể thu hút được sự chú ý của ông thì chỉ có thể là những bức tranh, ngay cả trong hoàn cảnh tuyệt vọng như lúc này.

    Cô con gái mỉm cười đứng nép sang một bên để người cha có thể thấy rõ toàn bộ bức tường sau lưng mình.

    - Ba nhìn bức tường này xem! Ba thấy gì trên đó?

    - Thôi, con đừng đùa nữa! - Ông Quỳnh lập tức xịu mặt xuống. - Để yên cho ba làm việc! - Vừa nói ông vừa nhíu mày nhìn bảng pha màu đã khô quánh lại từ nhiều ngày nay, như thể việc chăm chú nhìn những ô màu lem luốc ấy sẽ chứng minh được rằng ông vẫn đang làm việc.

    Mặc, An Thy vẫn tiếp tục thu hút sự chú ý của ông.

    - Ở đây, ngay chỗ này, con nhìn thấy một ông già với cái cằm nhọn hoắt và mái tóc bạc trắng. Ba thấy không, ổng đang lặn ngụp dưới những cơn sóng sủi bọt trắng xóa kìa. Còn đằng xa kia, phía bờ biển là những đám khói cuồn cuộn bốc lên như sau một trận pháo kích. Mà khoan đã, nếu ba nhắm mắt lại một giây, rồi mở mắt ra lần nữa, ba sẽ thấy một bức tranh hoàn toàn khác. Đây, ba có thấy ngay chỗ ông già và những con sóng lúc nãy một con quái vật có hai cái đầu giống như đầu bò và cái mũi hình trái tim không? Nó đang thẫn thờ ngước nhìn những đám mây bay trên cao đó. Còn đây nữa, một con chó có sừng với cái mình dài như rắn đang cuộn tròn ngủ yên trên vạt cỏ cháy xém? Và còn nữa, nữ thần biển với cái đầu sơn dương và mái tóc xoăn buông dài, đang trầm tư ngắm nhìn tòa lâu đài dưới đáy biển của mình?

    - Thôi im đi! - Tiếng thét của người cha làm An Thy giật bắn mình. - Đừng nói gì nữa! Đừng làm khổ ba nữa! Hãy để yên cho ba được một mình! - Vừa nói ông Quỳnh vừa ôm đầu, mặt nhăn nhúm lại như một tờ giấy bị vò nát.

    Không nói thêm một lời nào nữa, An Thy lẳng lặng rời khỏi phòng. Niềm hi vọng cuối cùng của cô đã bị nghiền vỡ thành trăm nghìn mảnh. Thy ghét ba, ghét sự thảm hại của ông, ghét sự yếu đuối của ông, và cả đôi mắt mù lòa của ông nữa! Cô đau khổ ngồi bệt xuống trước hiên nhà, dòng nước mắt dồn nén sau bao nhiêu lâu tuôn tràn ra như mưa như gió. Nước mắt rơi xuống đất vẽ thành một đám mây lơ lửng bay trên một cánh rừng thưa.

    Chương 3

    Còn lại một mình trong phòng, ông Quỳnh bắt đầu rúm người lại trong một cơn co thắt dữ dội. Những nếp nhăn ép lại với nhau che khuất gương mặt đẫm nước mắt của ông. Ông phải đưa cả hai tay lên cổ để chặn những tiếng nấc nghẹn ngào như xé toạc trái tim. Ông đúng là một kẻ thất bại thảm hại! Một người chồng vô trách nhiệm, đổ hết gánh nặng lên vai vợ, và vô tâm đến mức không nhận thấy căn bệnh quái ác đang hành hạ bà từng ngày. Còn giờ ông lại là một người cha đáng nguyền rủa, không những không chăm sóc, bảo bọc được cho con gái mình mà lại còn làm cho nó đau khổ. Tài năng nghệ thuật, niềm tin duy nhất của ông cuối cùng đã vỡ nát. Nếu ông thật sự có tài thì tại sao đến giờ này vẫn chưa được ai phát hiện ra? Rõ ràng ông chỉ là một kẻ mơ mộng hão huyền, một kẻ đã bị số phận điểm một dấu đen nghiệt ngã rằng suốt đời phải sống nghèo khổ, không thể ngóc đầu lên được. Nếu có cách gì để chấm dứt nỗi đau này, ông sẽ không ngần ngại mà vồ lấy nó. Một liều thuốc độc, hay một sợi dây treo cổ? Khi nghĩ đến đó, gương mặt buồn bã của vợ lại hiện ra trước mắt ông. Bà nhìn ông nửa như trách móc, nửa như trông đợi. Rõ ràng bà đã tin tưởng ở ông, hoặc có lẽ đã tự bắt mình phải tin tưởng ở sự thành công mà ông đã hứa hẹn. Ông nghĩ đến Thy, đứa con gái nhỏ đáng thương đang phải oằn vai nhận lấy cái gánh nặng trách nhiệm mà lẽ ra ông mới là người gánh vác. Rồi nó sẽ ra sao khi không có ông? Liệu vợ ông có tha thứ cho ông không nếu ông cứ tiếp tục chạy trốn như một kẻ hèn nhát như thế này?

    Lúc tỉnh lại, ông Quỳnh thấy đầu đau âm ỉ, còn cổ họng thì khô ran. Bên cạnh ông, chai rượu rỗng nằm lăn lóc trên sàn nhà. Trước mặt ông như đang có một màn sương mờ che phủ. Ông dụi mắt liền mấy cái. Chiếc đồng hồ treo tường tích tắc chỉ mười một giờ kém năm, từng nhịp từng nhịp chậm rãi dội lên trong đêm thanh vắng. Trong một lúc, ông phải vắt óc nhớ lại xem mình đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra, và bây giờ là đêm hay ngày... Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, ông giật mình nhận ra rằng An Thy vẫn chưa về nhà. Chưa bao giờ con gái ông về khuya như vậy. Thường thì sau giờ tan trường, cô sẽ ghé qua nhà bác Ba giúp việc nhà, và bao giờ cũng về trước chín giờ tối. Điện thoại đã hết pin, ông không thể gọi sang nhà bác Ba hỏi thăm được. Không kịp xỏ vội chiếc quần dài mà ông vẫn mặc mỗi khi ra ngoài, ông Quỳnh hấp tấp lôi chiếc xe đạp cũ kĩ phóng ra đường. Vừa guồng chân đạp xe trong màn đêm, ông vừa tự trách móc mình sao lúc chiều lại lớn tiếng mắng con. Nếu có chuyện gì xảy ra cho Thy, chắc ông sẽ không thể tự tha thứ cho mình!

    Con đường quê vắng vẻ, với hai bên là ruộng lúa được chiếu sáng từng khoảng xa bởi ánh đèn vàng vọt. Thỉnh thoảng mới có chiếc xe máy lao vụt qua, hoặc chiếc xe đạp cọc cạch của người mua ve chai đi làm về muộn. Một cơn mưa bụi ngược chiều gió làm những giọt nước bám lên tóc, lên mặt ông. Chưa bao giờ ông nghĩ đến những hiểm nguy mà con gái ông có thể gặp phải khi đi về một mình qua con đường vắng vẻ này mỗi đêm. Chưa bao giờ con gái ông than phiền lấy một lời. Nó đã lặng lẽ chịu đựng và hi sinh, hệt như mẹ nó vậy. Sự khám phá ra nét giống nhau ấy giữa vợ và con gái làm lòng

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1