Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

Mặt Nạ Trắng - Tiểu thuyết Trinh thám Kinh dị (Tái Bản)
Mặt Nạ Trắng - Tiểu thuyết Trinh thám Kinh dị (Tái Bản)
Mặt Nạ Trắng - Tiểu thuyết Trinh thám Kinh dị (Tái Bản)
Ebook400 pages4 hours

Mặt Nạ Trắng - Tiểu thuyết Trinh thám Kinh dị (Tái Bản)

Rating: 4 out of 5 stars

4/5

()

Read preview

About this ebook

Ma mị hơn, dân làng tin rằng đó chính là hồn ma của người thợ rèn đã quay lại trả thù. Chính vì vậy, họ lập một ngôi miếu nhỏ để thờ cúng, với mong muốn có được một cuộc sống bình yên.

Vài chục năm sau, mọi chuyện tưởng đã trôi vào quên lãng, ngôi miếu cũng đã bị bỏ hoang và không mấy ai còn nhớ đến nữa.
Bỗng nhiên, một vụ án mạng xảy ra, nạn nhân được tìm thấy ngay tại khu vực ngôi miếu với cái đầu bị đập vỡ nát. Kẻ đeo mặt nạ trắng xuất hiện trở lại, tiếp tục giết người bằng búa đã gây xôn xao, tạo nên nỗi sợ hãi khiếp đảm cho người dân khắp vùng. Điều đặc biệt, những người bị giết đều liên quan đến ba gã đàn ông năm xưa đã sát hại vợ chồng người thợ rèn...

Quyết tâm tìm hiểu nguyên nhân gia đình mình phải trốn chạy khỏi sự truy sát của Mặt Nạ Trắng. Nhân dịp chuyến về nước làm từ thiện, Họa Mi đã lần theo dấu vết thu thập được nhằm tìm ra sự thật đã bị che đậy mấy chục năm trước giữa gia đình cô và kẻ đeo mặt nạ trắng đó.

Nhưng cô không ngờ rằng, mình đang phải chịu một lời nguyền của quỷ: “Hãy nhớ, ta sẽ khiến cho các người, dòng họ các người phải chịu những cái chết đau đớn nhất...”

LanguageTiếng việt
PublisherKim Tam Long
Release dateJul 10, 2018
ISBN9780463554241
Mặt Nạ Trắng - Tiểu thuyết Trinh thám Kinh dị (Tái Bản)

Related to Mặt Nạ Trắng - Tiểu thuyết Trinh thám Kinh dị (Tái Bản)

Related ebooks

Reviews for Mặt Nạ Trắng - Tiểu thuyết Trinh thám Kinh dị (Tái Bản)

Rating: 4 out of 5 stars
4/5

5 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    Mặt Nạ Trắng - Tiểu thuyết Trinh thám Kinh dị (Tái Bản) - Kim Tam Long

    MẶT NẠ TRẮNG

    Tiểu thuyết Trinh thám tâm lý xã hội, có yếu tố tâm linh

    Kim Tam Long

    GIỚI THIỆU NỘI DUNG

    Vào đêm mùa đông năm 1944, hai vợ chồng người thợ rèn bị ba gã đàn ông đột nhập và giết chết hết sức dã man, ngôi nhà của họ cũng đã bị thiêu cháy thành tro.

    Nhưng ngay hôm sau, những gã tham gia vụ án mạng đó đều lần lượt bỏ mạng bởi những nhát búa đập nát đầu. Dân làng cho rằng, có một người đeo chiếc mặt nạ trắng xuất hiện và gây ra những cái chết trên. Ma mị hơn, người ta tin rằng đó chính là hồn ma của người thợ rèn đã quay lại trả thù. Chính vì vậy, họ lập một ngôi miếu nhỏ để thờ cúng, với mong muốn có được một cuộc sống bình yên.

    Vài chục năm sau, mọi chuyện tưởng như trôi vào quên lãng, ngôi miếu cũng đã bị bỏ hoang và không mấy ai còn nhớ đến nữa. Bỗng nhiên, một vụ án mạng xảy ra, nạn nhân được tìm thấy ngay tại khu vực ngôi miếu với cái đầu bị đập vỡ nát. Kẻ đeo mặt nạ trắng xuất hiện trở lại, tiếp tục giết người bằng búa đã gây xôn xao, tạo nên nỗi sợ hãi khiếp đảm cho người dân khắp vùng. Điều đặc biệt, những người bị giết đều liên quan đến ba gã đàn ông năm xưa đã sát hại vợ chồng người thợ rèn…

    Quyết tâm tìm hiểu nguyên nhân gia đình mình phải trốn chạy khỏi sự truy sát của Mặt Nạ Trắng. Nhân dịp chuyến về nước làm từ thiện, Họa Mi đã lần theo dấu vết thu thập được nhằm tìm ra sự thật đã bị che đậy mấy chục năm trước giữa gia đình cô và kẻ đeo mặt nạ trắng đó.

    Nhưng cô không ngờ rằng, mình đang phải chịu một lời nguyền khủng khiếp: Hãy nhớ, ta sẽ khiến cho các người, dòng họ các người phải chịu những cái chết đau đớn nhất…

    PHẦN DẪN I

    Năm 1944

    Người dân làng Kẻ Nha thường nói với nhau rằng, mùa đông là mùa của những cái chết đến từ từ nhưng thảm khốc và dày vò người ta đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.

    Những bóng người gầy guộc, xiêu vẹo với nét mặt tái xanh ngoài đường làng tối tăm giống như những bóng ma ẩn hiện. Thỉnh thoảng cũng có nhiều người gục xuống kiệt sức vì đói, lạnh và bởi vì một điều còn khủng khiếp hơn thế, bị đánh cho đến chết.

    Dưới chân núi Vôi, một xóm rèn nhỏ lưa thưa vài căn nhà rách nát nhưng cũng bị bỏ hoang từ lâu, khung cảnh nhìn rất tiêu điều, hoang vắng. Những người dân này đã bỏ đi nơi khác, có thể họ hy vọng sẽ tìm được cái ăn, hoặc ít nhất là một cuộc sống bình yên hơn, chỉ còn một lò rèn vẫn ngày đêm đỏ lửa, lập lòe ánh sáng, lạc lõng giữa bầu trời u ám…

    Tiếng búa dội xuống đe không ngớt từ bàn tay lực lưỡng của Ơn. Hàng trăm phát búa đều đặn đập xuống thanh sắt nung đỏ rực, làm mồ hôi anh đã chảy ướt sũng thân áo cũ kỹ màu nâu bạc màu.

    Ơn là người thợ rèn cuối cùng còn lại của làng Kẻ Nha, đời thứ mười trong gia đình nối tiếp truyền thống làm nghề rèn. Anh có đôi bàn tay khéo léo, ánh mắt sáng quắc tinh tường cùng với bí quyết riêng để làm ra được những vật dụng thường dùng như dao, cuốc, liềm sắc bén và độ bền mà hiếm người thợ nào có thể làm được. Tuy nhiên đối với Ơn, thứ quan trọng nhất khiến anh tự hào là chiếc búa chứ không phải những vật dụng mình làm ra. Dù búa đã cũ, cán gỗ mòn vẹt, in hằn năm đầu ngón tay nhưng nó giúp anh uốn nắn được những đường nét chi tiết của sản phẩm một cách tinh xảo nhất.

    Mình nghỉ tay ăn cơm đi, muộn quá rồi. Hôm nay có món cá nướng mình thích đấy. Nhã âu yếm nhìn gương mặt đã lấm lem của chồng, hai bàn tay cô xoa nhè nhẹ vào nhau cho đỡ lạnh.

    Ơn chưa vội dừng búa, khẽ quay đầu lại cười, anh nói. Bình rượu nếp hạ thổ chắc vẫn còn mình nhỉ? Tối nay tôi muốn uống một ít. Tiếng búa của Ơn vẫn liên hoàn dội xuống, tạo thành những âm thanh chan chát. Xung quanh có vài chục con dao to, nhỏ đã rèn xong được xếp ngay ngắn thành hàng.

    Em chỉ lo cho sức khỏe của mình thôi. Dừng tay ăn đã. Vợ Ơn thúc giục với giọng phụng phịu.

    Sớm mai, tôi và thằng Đãng vào nội thành giao hàng cho người ta nên phải cố nốt, tiện thể chờ nó sang rồi ăn luôn, hai anh em làm chén rượu cho ấm bụng! Ơn lại đưa thanh sắt lên, nheo một mắt ngắm nghía hồi lâu, đầu khẽ gật gù, nét mặt tỏ vẻ hài lòng.

    Bỗng Ơn dừng tay, quay hẳn người lại khi nhìn thấy người Nhã đang co ro, miệng xuýt xoa vì rét, anh lo lắng. Mình vào nhà ngay, cảm lạnh thì chết, tôi cũng xong rồi đây.

    Ngoài trời đã tối đen như mực, gió lạnh thổi ào ào qua những hàng cây xơ xác ngoài vườn, xen lẫn vài tiếng quạ kêu từ xa vọng lại càng làm không gian trở nên vắng vẻ, heo hút…

    *

    Ơn kính cẩn thắp nén hương trên ban thờ đơn sơ của cha anh, chắp tay vái lạy trang nghiêm, miệng lẩm bẩm khấn điều gì đó. Có lẽ đã thành thói quen, dù bận đi đâu làm gì anh cũng không quên thắp hương cầu nguyện, đặc biệt là vào ban đêm…

    Mình có thể cất thứ đó đi được không? nhìn sợ lắm. Giọng Nhã bỗng nhỏ hơn khi nhìn thấy chồng đang cầm chiếc mặt nạ trên tay, nét mặt bần thần suy nghĩ. Không ít lần cô cảm thấy rùng mình khi vô tình nhìn thấy chiếc mặt nạ kì quái này, có vẻ như nó được làm bằng loại da mềm để trùm kín đầu. Tuy không gớm ghiếc như gương mặt ma quỷ, cũng chỉ là hình khuôn mặt người nhưng lại toát ra vẻ vô cảm, lạnh lùng đến ghê rợn.

    Ơn không trả lời mà vội gấp chiếc mặt nạ vào trong hộp sắt nhỏ, anh nhẹ nhàng để lại ngay ngắn trên ban thờ.

    Sao giờ này thằng Đãng chưa sang nhỉ? Ơn thoáng lo âu.

    Nhã xới bát cơm độn đầy sắn cho chồng rồi trấn an. Cậu Đãng chắc đi đào khoai cùng đám trẻ con trong làng, lát sang ăn sau vậy, mình đừng lo!

    Tần ngần đỡ bát cơm từ tay vợ, anh nói khẽ. Thằng Đãng cũng như đứa em trong nhà nên tôi muốn dạy lại nghề rèn này. Tiếc là nó sức khỏe kém, ăn chưa đủ no thì sức đâu mà làm việc nặng như tôi. Ơn thở dài buồn bã. Sao càng ngày người dân càng khổ thế, cứ đà này rồi chết đói hết mất.

    Thôi, mình nghĩ làm gì nhiều. Không chỉ riêng làng mình đâu, mọi nơi đều khổ như vậy. Người bị bắt đi làm lính tập, người đi kéo xe cho Tây, những người còn lại bỏ vào nội thành kiếm sống. Ừm, sáng mai hai anh em đi sớm phải cẩn thận đấy, trời lạnh lắm. Nhã an ủi. Thấy chồng đang trầm ngâm, nét mặt ưu tư, cô gợi chuyện. À, lò rèn nhà mình ngày xưa chắc lớn nhất vùng đấy, mình nhỉ? Nhưng chắc phải có gì đặc biệt mới khiến lò rèn nhà mình được nhiều người biết đến thế chứ?

    Đó là bí quyết được truyền lại từ nhiều đời trong gia đình tôi. Nhưng quan trọng nhất vẫn là rèn bằng cái tâm.

    Bằng cái tâm. Nhã bật cười. Tâm hồn ạ?

    Đúng rồi! Như là rèn con dao, phải đặt hết mọi giác quan của mình vào đó thì con dao rèn ra mới sắc bén và bền được. Ngoài biết cách chọn nguyên liệu để đốt lò, còn phải có đôi mắt tinh, nhìn được màu sắc của sắt. Tai, mũi phân biệt được tiếng động, mùi vị để điều chỉnh nhiệt độ trong lò nung cho phù hợp, thậm chí cảm nhận được cả độ rắn của dao mà không bị giòn, độ dẻo mà không bị mềm, đó mới là một người thợ rèn giỏi. Nên tôi mới nói là rèn bằng cả cái tâm là thế, rất khó diễn đạt hết được bằng lời.

    Đúng rồi. Thế nên hồi trước học nghề không cẩn thận, mình mới có vết sẹo to thế kia, nhỉ? Nhã trêu đùa chồng.

    Ơn cũng bật cười, anh ngửa tay trái của mình ra, khoe vết sẹo lớn, sần sùi.

    Hồi đó do tôi bất cẩn, bị thanh sắt nóng đâm xuyên qua lòng bàn tay nên mới có vết sẹo này. Anh giải thích. Nhưng chẳng vấn đề gì, vết sẹo giờ thành hình giống ngôi sao, trông cũng đẹp đấy chứ.

    Nhã lắc đầu, cô dặn dò. Kể cả thành nghề rồi thì mình cũng đừng chủ quan. Nghề rèn vừa nặng nhọc, vừa nguy hiểm. Em lo lắm.

    Bây giờ lấy được mình, tôi càng cố gắng làm nhiều hơn, tôi hứa sẽ không để mình phải chịu khổ, chịu thiệt thòi. Ơn âu yếm nhìn vợ.

    Khuôn mặt Nhã ửng đỏ, ánh mắt long lanh, đong đầy hạnh phúc. Bóng của hai vợ chồng đung đưa trên vách tường qua ánh đèn dầu vàng nhạt.

    Ơn nhìn vợ âu yếm, anh lấy tay vuốt nhẹ má cô, nói tiếp. Mình phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe, sau này nếu trời thương cho chúng ta đứa con trai, nó sẽ nối nghiệp tôi.

    Mình vẫn chưa trả lời chuyện cái mặt nạ gớm ghiếc kia kìa. Nhã vừa nói vừa gắp miếng cá cho chồng, sau khi đã cẩn thận gỡ hết xương.

    Ừm, cũng bắt nguồn từ người Pháp đấy. Có lần họ mời thầy tôi tới tham dự một lễ hội của họ, lễ hội gì nhỉ? Ơn vỗ tay nhè nhẹ vào trán, mắt sáng lên. Lễ hội Hóa Lộ Quỷ! nghe thầy tôi kể, trong ngày đó người Pháp họ tổ chức vui chơi tiệc tùng, đốt lửa, ăn mặc kì dị và ai cũng đeo mặt nạ như vậy...

    Nhưng để làm gì ạ? Nhã cảm thấy khó hiểu.

    Đấy là lễ hội dành cho những linh hồn ma quỷ. Họ nói rằng những người đã qua đời sẽ quay trở về từ địa ngục vào đêm đó và vui chơi, trò truyện cùng với người sống. Vì vậy ai cũng đeo mặt nạ kì quái như vậy để trông giống với hồn ma, những người đã chết.

    Ơn giải thích, giọng anh trầm ấm dưới ánh đèn dầu le lói, tiếng gió vẫn rít lên qua cánh cửa gỗ thông đã cũ.

    Sao nghe ghê vậy mình? Nhã cảm thấy có chút gai người. Đeo chiếc mặt nạ này có thể nhìn thấy hồn ma của những người đã chết ư?

    Đúng vậy. Người tham gia, họ chọn những chiếc mặt nạ khác, không hiểu sao thầy tôi lại lấy chiếc này. Ai ngờ, đó là chiếc mặt nạ linh thiêng nhất, vì được làm từ da… Ơn chợt ngưng lại khi nhìn vào ánh mắt sợ hãi đã phảng phất trên khuôn mặt vợ. À, của một tên tử tù.

    Nghĩa là nó được làm bằng da người? Nhã khẽ rùng mình ớn lạnh vì câu chuyện Ơn kể.

    Quan ba tặng lại thầy tôi làm kỷ niệm vì thấy ông có duyên với nó. Lúc còn sống, ông bảo đây là vật hiếm lắm nên giờ tôi phải giữ cẩn thận kẻo ông buồn. Ơn tiếp tục kể.

    Nhã bỗng nhìn chồng hoài nghi. Mình nói dối! Câu chuyện đâu thể đơn giản như vậy được. Còn sự thật khác nữa phải không?

    Ơn ngạc nhiên, khẽ mỉm cười rồi nói ngập ngừng. À, không có gì nữa.

    Còn chuyện thầy từng dùng chiếc mặt nạ này để trả thù bọn lính và thầy cũng đã bị bắn chết vì nó. Giọng cô quả quyết.

    Đeo chiếc mặt nạ này sẽ biến thành người khác, không còn cảm giác sợ hãi điều gì nữa, vì nó là hiện thân của thần chết. Ơn quay mặt lảng tránh. Anh cố tình không nói gì thêm về cái chết của mẹ anh do bọn lính gây ra. Đó là điều bí mật chỉ riêng cha con anh mới hiểu, nhiệm vụ của anh là phải tiếp tục trả thù…

    *

    Mình để phần cơm cho thằng Đãng chưa? Ơn quay lại nhìn vợ đang thu gọn mấy cái bát.

    Nhã đậy cái rổ lên, trả lời. Rồi ạ, chắc chỉ chốc nữa là cậu ấy sang thôi. Cô nhìn chồng, miệng cười tủm tỉm. Mình đứng ra đây em xem nào!

    Thấy chồng vẫn ngơ ngác chưa hiểu, Nhã cầm một chiếc áo dài tay còn thơm mùi vải mới lên ướm thử vào người Ơn, cô lẩm bẩm. Vừa vặn quá.

    Ơn vui mừng giống như đứa trẻ được nhận quà, anh cầm chiếc áo ngắm nghía, xoay ngang xoay dọc làm Nhã cũng bật cười. Để em khâu lại vai áo một chút nữa là xong, ngày mai mình mặc được rồi.

    Bỗng Ơn tắt nụ cười, anh cầm tay vợ. Sao mình không để dành tiền sau này còn lo cho con cái? Mua vải làm gì cho tốn kém, tôi quanh năm làm việc nặng nhọc, bụi bặm, đâu cần áo đẹp. Phí lắm!

    Em có mua đâu, còn thừa mảnh vải mới thầy u cho từ ngày trước. Mấy cái áo này rách hết rồi còn đâu, mai đi sớm lạnh lắm. Nhã vừa nói vừa cầm ngọn đèn dầu lại gần, lấy cuộn chỉ nhỏ, tay cô thoăn thoắt xâu kim. Mình cứ cậy có sức khỏe nên chủ quan lắm, ốm ra đây thì…

    Tôi khỏe như voi ấy! Ốm làm sao được mà mình lo. Số tôi sống dai lắm, trời chẳng bắt tôi chết được đâu. Ơn cười khà khà, anh lại ngửa bàn tay trái của mình ra cho vợ xem, hào hứng nói. Mình xem này, người ta ai cũng có đường chỉ tay sinh mệnh, nhưng tôi bị vết sẹo lớn này che hết rồi nên sẽ sống lâu lắm đấy.

    Thôi, mình đừng chủ quan. Nhã vừa nói vừa khẽ lườm.

    Hai vợ chồng trẻ đang nhỏ to tâm sự thì bỗng có tiếng đập cửa mạnh kèm theo tiếng gọi lớn từ bên ngoài.

    Thằng Ơn có nhà không? Mở cửa ra!

    Ơn vội vàng giơ tay ra hiệu cho vợ yên lặng, anh nói nhỏ: Trốn vào buồng trong ngay, chắc bọn lính tập đi tuần!

    Nhã cũng hoảng hốt, cô vội bỏ chiếc áo lại trên bàn rồi nhanh chân đi vào trong.

    Cánh cửa từ từ được mở ra, toán lính khố xanh gồm ba tên, tay cầm súng dài, tay cầm đuốc xông vào miệng chửi bới, người đứa nào cũng nồng nặc mùi rượu…

    Có người chỉ điểm với tao, nhà mày rèn vũ khí để tiếp tay cho Việt Minh đúng không? Định làm phản à? lục soát hết cho tao! Giọng thằng Tư lè nhè, hắn chỉ tay vào mặt Ơn dọa nạt.

    Hai thằng lính còn lại là Hòe và Mã thi nhau khua khoắng ngọn đuốc đang cháy rực lửa khắp nhà để tìm kiếm.

    Các ông nhầm rồi! Mời các ông ra ngoài lò rèn để kiểm tra thực hư. Nếu phát hiện vũ khí, tôi xin chịu tội. Ơn xua tay giải thích.

    Có vẻ như chẳng thèm nghe Ơn nói, bọn lính lục lọi và lật tung đồ đạc trong nhà. Mục đích đến đây kiếm tiền hoặc những đồ vật có giá trị khác, đấy cũng là cách thường làm để cướp bóc của dân làng. Chúng thi hành chế độ quân quản và thiết quân luật, giờ giới nghiêm từ 7 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau. Trong thời gian này, chúng có quyền vào bất cứ nhà nào để bắt bớ, đánh đập người dân. Chúng lấy hết số tiền ít ỏi của vợ chồng Ơn dành dụm rồi nhét vào túi. Ơn cay đắng đứng nhìn, anh không dám manh động vì nghĩ đến người vợ mới cưới của mình đang trốn ở buồng trong.

    Sao ít thế này? Tiền bạc mày giấu đâu hết rồi? Tự giác mang ra đây. Thằng Tư tiến đến vỗ mạnh vào ngực Ơn. Biết điều thì tao tha cho tội chết.

    Hết rồi. Giọng Ơn đanh lại, cụt ngủn.

    Không được nhiều thứ như mong muốn, bọn lính lao đến đập phá ban thờ, miệng liên tục chửi thề.

    Ơn vội lao đến cản. Chúng mày không được làm thế, lũ khốn!

    Thằng Tư trợn mắt quát. A, thằng này láo nhỉ, đánh nó. Cả ba thằng hò nhau đánh Ơn ngã xuống đất, chúng thi nhau đạp vào người, vào mặt, khiến máu mũi của anh chảy ròng ròng xuống miệng.

    Con xin các ông, các ông đừng đánh chồng con. Vợ ơn khóc lóc chạy vội ra quỳ gối xuống van xin.

    Chồng mày âm mưu tạo phản, tội này phải treo cổ làm gương cho đám dân đen khác. Quát xong nó bỗng dừng lại khi nhìn thấy nét mặt xinh đẹp của cô. Ham muốn thú tính nổi lên, giọng nó xuýt xoa cười khoái chí. Con này đẹp nhỉ… Tư vuốt má của Nhã, kéo vào sát người mình, mặc cho cô vùng vẫy van xin.

    Ơn lao vút dậy đấm vào mặt tên lính đội, quá bất ngờ hắn ngã dúi dụi xuống đất. Thằng Hòe và Mã giật mình vì sự chống trả của Ơn, chúng vội vàng chĩa súng đe dọa.

    Thằng này chán sống rồi!

    Chúng mày là lũ ăn cướp, lũ mọi rợ. Đừng dồn tao tới đường cùng, tao không để yên đâu. Ơn kéo vợ đứng ra đằng sau, quát lớn.

    Tay quyệt máu mồm đang chảy, thằng Tư gầm rú lên điên dại, men rượu tối nay làm nó hung hãn hơn. Con thú này, dám chống lại à? Tao sẽ giết mày! Hắn ra lệnh cho đàn em. Gông đầu nó lại cho tao.

    Mấy thằng đảo mắt nhìn nhau, chúng thận trọng, tay lăm le khẩu súng tiến đến.

    Ơn chống trả quyết liệt khiến bọn chúng sợ hãi, chỉ một lúc đã quật ngã thằng Hòe và thằng Mã xuống đất, bẻ quặp tay chúng ra đằng sau một cách dễ dàng làm hai thằng lính rên la đau đớn.

    Cẩn thận! Nhã hét lên.

    Bất ngờ thằng Tư dùng báng súng bổ vào đầu Ơn từ phía sau lưng. Cú đập trộm quá mạnh, tay anh đưa lên ôm đầu đã dính đầy máu tươi đang chảy thành dòng xuống mặt và phía sau gáy. Bọn chúng hợp sức lại lao vào. Thằng giẫm đạp, thằng bổ báng súng vào những chỗ hiểm trên người khiến Ơn ngã gục xuống đất, ôm bụng đau đớn.

    Con xin các ông, các ông thích lấy gì cũng được xin đừng đánh chồng con. Vợ ơn quỳ xuống khóc lóc.

    Nhà mày thì còn cái chó gì mà lấy. Chồng mày rèn vũ khí cho Việt Minh, tội này phải giết không tha. Tư thở hồng hộc vì mệt. Bỗng hắn dịu giọng nhìn vào ngực của Nhã với ánh mắt dâm dục. Nếu mày ngoan ngoãn phục vụ thì bọn tao tha cho tội chết. Chống lại, tao giết cả nhà. Hắn chỉ tay vào Ơn quát lớn, như để chứng minh lời vừa nói, Tư ra lệnh cho hai thằng còn lại. Đánh nó tiếp cho tao, đánh bằng chết thì thôi.

    Mất máu quá nhiều, Ơn thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng trước những cú đạp mạnh vào mặt của toán lính nhưng mắt vẫn trợn trừng nhìn, nghiến răng thành từng tiếng căm hận. Có chết tao cũng sẽ thành ma để giết hết lũ khốn chúng mày.

    Bọn lính rú lên cười man rợ, chúng hợp sức trói tay chân Ơn rồi kéo vào góc nhà. Thằng lính đội túm tóc anh, gằn giọng. Để xem mày làm gì được tao? Giết mày dễ như giết một con thú mà tao hay đi săn mà thôi. Giờ thì nằm yên đây mà xem bọn tao vui vẻ!

    Ba thằng lính lao tới vợ Ơn như những con hổ đói vừa kiếm được miếng mồi ngon. Chúng nhét giẻ vào miệng cô, giằng xé quần áo, mặc cho cô giẫy giụa, nét mặt đang hoảng loạn tột cùng, nước mắt giàn dụa.

    Chúng giữ chặt tay chân rồi thay nhau hãm hiếp cô...

    Ơn nhìn thấy tất cả trong đau đớn, tuyệt vọng. Người anh chỉ rung lên bần bật đầy uất hận, ánh mắt trợn trừng cho đến khi người lịm dần đi vì mất nhiều máu.

    Giờ phải giết chúng nó để phi tang hết, kẻo đến tai mấy ông trên Sở Cẩm thì rách việc. Thằng lính đội vừa kéo quần, chỉnh lại tư trang, miệng ra lệnh. Thấy Hòe cầm súng lên đạn định bắn, Tư quát. Không được nổ súng, lộ ngay. Nói xong, nó giằng khẩu súng trên tay đàn em và tiến nhanh về phía Nhã đang đau đớn nằm co quắp dưới đất.

    Xin tha cho tôi, đừng giết tôi... Giọng Nhã yếu ớt, bàn tay run rẩy cố đưa lên van xin.

    Thằng Tư lạnh lùng ngồi xuống, ngón tay trỏ của hắn mân mê khuôn mặt đầy nước mắt của cô, giọng nó nhẹ nhàng đến ghê rợn. Tại sao? mày sợ chết à? hay muốn về làm vợ lẽ cho tao?

    Tôi, tôi đang có chửa. Xin các ông cho con tôi được sống, xin các ông. Cô vừa nói vừa đưa ánh mắt thất thần nhìn về phía người chồng cũng đang nằm gục trên nền đất, xung quanh loang lổ những vết máu tươi.

    Tội nghiệp nhỉ! vậy thì tao sẽ để gia đình chúng mày đoàn tụ, được chứ? Nói xong nó từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào ánh mắt thất thần đang van xin của cô. Nhãn cầu của thằng lính căng ra, lộ rõ những đường vân máu đỏ thẫm.

    Bỗng nhiên như kẻ điên dại, mất nhân tính, nó giơ chân đạp liên tiếp vào bụng khiến Nhã gào lên nhức nhối, người co quắp, hai tay ôm ngang cái bụng đã lõm sâu xuống, in hằn những vết giày đỏ thắm, tanh tưởi. Thân hình nhỏ bé trần truồng quằn quại, giãy dụa dưới nền đất. Thằng Tư thở dốc từng hồi, lúc này nó mới dừng lại lau mồ hôi trên trán khi nhìn thấy miệng cô đã ộc máu tươi tràn xuống cổ.

    Có điều gì đó trong đầu trỗi dậy, thôi thúc mãnh liệt khiến Nhã không còn cảm giác đau đớn nữa. Bàn tay run run đã nhuộm sũng máu, yếu ớt đưa lên chỉ vào từng người, đôi mắt chứa đầy sự căm hận của mình.

    Rồi bỗng nhiên, cô nói từng câu như nguyền rủa, khiến ai nghe cũng phải rùng mình, khiếp đảm:

    Hãy nhớ. Ta sẽ khiến cho các người, dòng họ các người phải chịu những cái chết đau đớn nhất… 

    Hòe và Mã sợ hãi, chân loạng choạng lùi lại phía sau, khuôn mặt đã tái nhợt đi khi nghe những gì Nhã vừa nói.

    Mày dám dọa tao? Thằng Tư vừa nói vừa thở hồng hộc giận dữ. Được, để tao xem mày chết rồi có làm hại tao được không?

    Nó cúi xuống, nhặt khẩu súng dưới đất lên rồi quay báng súng bổ từng nhát vào đầu, vào mặt Nhã, máu tươi văng tung tóe vào vách nhà và dính đầy trên khuôn mặt sắc lạnh của hắn.

    Nó chết rồi, chúng ta phải đi thôi. Thằng Hòe tiến tới can ngăn, khi thấy khuôn mặt của vợ Ơn đã bị biến dạng, đầu của cô dường như đã bị dập nát, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, duy chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng đầy oán hận khiến nó hoảng sợ.

    Lúc này, thằng Tư mới chịu dừng lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hòa lẫn với vết máu trên khuôn mặt. Thằng Mã kéo nhẹ tên lính đội lùi lại phía sau, người hắn cũng bắt đầu nóng ran, nỗi sợ hãi xen lẫn sự hối hận về những việc làm của mình bắt đầu trào dâng trong lòng.

    Bàn tay run run của Hòe khẽ vuốt nhẹ lên đôi mắt của cô gái, bỗng hắn hét lên kinh hãi. Mắt nó không khép lại nữa.

    Ý mày là sao? Thằng Tư gằn giọng hỏi.

    Nó chết không nhắm mắt, nó sẽ ám ảnh chúng ta suốt đời… Khuôn mặt Hòe tái nhợt dưới ánh đuốc.

    Thằng lính đội cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống nhìn vào khuôn mặt Nhã, giọng nói đầy thách thức. Tao thách mày ám ảnh được tao đấy. Nó nghiến chặt hàm răng, bất chợt dùng hai ngón tay đang gồng cứng chọc vào đôi mắt đang mở trợn trừng của cô rồi móc ra, để lại hai hốc mắt sâu hoắm dưới ánh sáng lập lòe của mấy ngọn đuốc. Tư cầm chiếc áo mới đang khâu dở trên bàn của vợ chồng Ơn lên, lau sạch vết máu trên người rồi bình thản ném lên khuôn mặt cô. Sau đó, hắn nhìn về phía Ơn đang nằm bất động dưới vũng máu để thăm dò…

    Xem nó chết chưa? Hắn hỏi đàn em.

    Hòe lật đật cầm đuốc chạy lại, tay cầm đầu Ơn nhấc lên kiểm tra, nói. Nó cũng chết rồi, không thấy thở nữa. Giờ phải làm sao?

    Đốt nhà. Không để lại dấu vết gì. Tư lạnh lùng ra lệnh.

    Một đêm mùa đông lạnh buốt, gió vẫn không ngừng thổi ào ạt. Ngọn lửa bốc lên từ ngôi nhà người thợ rèn mỗi lúc một lớn…

    PHẦN DẪN II

    Năm 2004

    Từ nhiều năm trở lại đây, tin đồn về tên sát nhân đeo chiếc mặt nạ trắng ở Kẻ Nha vẫn được dân làng truyền tai nhau. Dù câu chuyện này nhuốm màu ma mị, huyền bí bởi mỗi người kể đều thêm vào những tình tiết riêng của mình. Tuy nhiên, nội dung chính vẫn có kẻ đeo mặt nạ đã giết ba tên lính năm xưa rất dã man. Ông Tư, ông Hòe đều bị chết vì những nhát búa đập nát đầu. Riêng ông Mã đột nhiên mất tích không để lại dấu vết, nhưng ai cũng tin rằng ông ta cũng đã chịu chung số phận và cái xác bị chôn giấu ở đâu đó mà thôi. Kẻ đeo mặt nạ trắng đó được cho là oan hồn của ông Ơn, người thợ rèn. Sau những vụ giết người tàn bạo đó, dân làng đã tự lập lên một ngôi miếu nhỏ ngay tại nhà ông Ơn, dưới chân núi Vôi để thờ cúng. Sáu mươi năm trôi qua, bao nhiêu biến đổi của thời cuộc, ngôi miếu đã bị bỏ hoang. Chỉ còn câu chuyện về Mặt Nạ Trắng là được truyền miệng đến tận bây giờ, dù thực hư ra sao, không ai dám khẳng định.

    Mấy chục năm chờ đợi, vợ ông Mã không còn hy vọng gì về sự sống sót của chồng. Cái thai trong bụng của bà năm đó, giờ cũng đã là người đàn ông sáu mươi tuổi, tên là Quý…

    Ngày nào cũng vậy, cứ từ 10 giờ đêm đến 5 giờ sáng, nhà Quý lại tấp nập, ồn ã. Tiếng xe ô tô tải, tiếng người nói lẫn với gia súc kêu đến nhói tai của dân địa phương và các vùng lân cận, thi nhau chở gia súc về lò mổ của Quý. Cũng phải thôi, hắn là thợ mổ có tiếng với tay nghề cao, khắp nơi đều biết đến.

    Trung bình mỗi đêm, lò của hắn mổ được khoảng từ mười lăm đến hai mươi con gia súc, chủ yếu là trâu, bò để cung cấp thịt cho các tiểu thương ngoài chợ và những nhà hàng thực phẩm.

    Với thân hình rắn rỏi khỏe mạnh, làn da đỏ thẫm cùng giọng nói vang, lúc nào cũng phảng phát mùi rượu như quát vào mặt người khác. Không ai nghĩ rằng, Quý đã ở tuổi sáu mươi. Hàng ngày, hắn vẫn tự tay hạ gục những con gia súc lớn cùng với đám đồ tể trong lò mổ của mình.

    Dương, sao con không ngủ đi, ra ngoài này làm gì? hay con đói à? Lan bỏ cái mẹt chứa thịt xuống, tay quyệt mồ hôi, mắt cô ngó nghiêng nhìn xung quanh rồi nhanh chân bước tới đứa con nhỏ đang đứng bên ngoài nhìn vào.

    Đứa trẻ tên Dương lắc đầu, quay người chạy về phía chuồng bò.

    Lan thở dài đầy ưu tư, chậm rãi đi theo. Dáng người cô mảnh khảnh, khuôn mặt phúc hậu với mái tóc dài đen nhánh đã được búi cao, tuy đôi mắt thâm quầng vì luôn bị thiếu ngủ nhưng vẫn không làm nhan sắc của cô giảm đi.

    Thấy đứa con ngồi bệt dưới đất chăm chú nhìn con bê nhỏ đang rúc đầu vào bầu sữa bò mẹ để bú. Cô tủm tỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa đầu nó. Vào nhà đi con, để mẹ còn làm việc. Sáng ngày mai, con còn phải dậy sớm đi lấy cỏ nữa đấy.

    Bao giờ con bò này bị giết hả mẹ? Nó chợt hỏi.

    Lan bỗng lúng túng. Mẹ cũng không biết nữa, chắc là chưa đâu. Con đi vào trong cho đỡ lạnh.

    Nó không trả lời, lật đật đứng dậy ôm bó cỏ tươi đặt vào trong máng bò và thích thú ngắm nghía con vật ăn một cách ngon lành.

    Sáng mai con lại ra thăm nó cũng được, giờ phải ngủ đi chứ. Lan lo lắng.

    Bố có yêu con không mẹ? Ánh mắt nó đột nhiên nhìn thẳng vào cô.

    Có chứ, tất nhiên là có. Nếu biết con không ngoan, bố sẽ buồn lắm đấy. Thôi vào nhà ngủ đi. Vừa nói cô vừa hôn nhẹ vào trán con, hai giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào.

    Thấy nó lững thững đi vào, Lan cũng bước nhẹ từng bước đi theo, mắt ngó trước ngó sau như sợ bị ai nhìn thấy, cô lấy một gói bánh mì nhỏ giấu trong người ra, nhanh tay để xuống dưới gầm giường, dặn thật khẽ. Khi nào con đói thì ăn nhé, mẹ không ở đây được lâu đâu.

    Lan vừa khóc vừa vỗ nhè nhẹ vào người nó, kéo tấm chăn bông lên ngang ngực con, miệng vội vàng vài câu hát ru.

    Bỗng nghe thấy tiếng gọi đầy cáu gắt vọng lên từ phía ngoài lò mổ. Cô vội vàng nói. Dương, mẹ phải ra làm việc rồi, nhắm mắt vào.

    Đứa trẻ đã chùm chăn kín đầu nhưng vẫn không thể ngủ được, tiếng trâu bò cứ ré lên inh ỏi cùng với tiếng cào móng dưới nền đất mỗi lúc một lớn dần, tiếng người hò nhau, tiếng búa, tiếng dao cùng với mùi máu tanh tưởi bốc lên làm nó hoảng sợ, lo lắng…

    *

    Ra kéo trâu xuống đi. Giọng Quý hô lớn.

    Mấy người đàn ông chạy tới phía chiếc xe tải, họ thòng dây thừng, ra sức lôi kéo con vật cuối cùng còn lại trên xe. Con trâu dường như cảm nhận được sự nguy hiểm sắp xảy đến, nó ghì chặt tấm thân đồ sộ không phục tùng, chân giãy giụa, miệng rống lên thảm thiết.

    Con trâu mộng này khỏe thật. Thằng Sơn, gọi thêm người hỗ trợ đi. Quý ra lệnh.

    Phải đến hai mươi phút sau, con trâu mới chịu ngã vật xuống dưới đất bởi sáu người đàn ông khỏe mạnh. Quý lấy thanh đòn gỗ, vụt tới tấp vào mông trâu rồi hò mọi người vần nó vào trong lò mổ.

    Dù trâu đã bị trói cổ, buộc chặt vào cây cột gỗ to giữa nhà bằng sợi dây thừng, nhưng càng lúc càng lồng lộn không chịu đứng yên.

    Đám đàn ông cầm gậy, cầm dao đứng vây xung quanh.

    Giết con nào trước đây? Sơn nhìn hai con trâu cuối cùng, băn khoăn chờ lệnh.

    Con này to và dữ quá phải mổ trước, con kia mổ sau vậy. Quý chỉ về phía con trâu vừa được lôi xuống, nhanh chóng chạy tới cầm cái búa trên tay.

    Con trâu mộng như hiểu được câu nói đó, bắt đầu hoảng sợ, đầu lắc lư liên tục cùng với sợi dây thừng lớn buộc trên cổ, bốn chân của nó co rúm lại, chụm vào nhau. Những cái móng cào mạnh xuống nền đến bật máu, đôi mắt ứa nước mở to ráo riết đảo tròn khi nhìn thấy Quý đang cầm búa, từ từ tiến tới với nét mặt gầm gừ.

    Không chút đắn đo, hắn nghiến răng, vung búa lên cao, giáng một đòn thật mạnh vào đầu con vật. Nhưng cú đập có vẻ chưa đúng huyệt tử, con trâu lồng lên dữ dội rồi bỗng vùng dậy bật tung cái cột gỗ, tấm thân to lớn của nó xoay vòng tròn tìm lối thoát.

    Con trâu mộng còn lại thấy vậy cũng bắt đầu cào móng, lồng lên, giật rách cái mũi đã thâm đen đang bị buộc

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1