Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

Tập truyện Kinh Dị
Tập truyện Kinh Dị
Tập truyện Kinh Dị
Ebook194 pages3 hours

Tập truyện Kinh Dị

Rating: 0 out of 5 stars

()

Read preview

About this ebook

Có gì trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ tôi đang nằm? Những tiếng động, những hơi thở dài, những vết chân chợt hiện lên trên sàn nhà phòng tôi ngủ. Người con gái tên Phượng là ai?

Một đêm nọ, một người con gái với một khuôn mặt u ám mái tóc đen dài xõa vai lên chiếc xe bus tôi lái cho trường, trách tôi đã thất hẹn và muốn tôi đền bù. Cô ta là ai, nào tôi biết nhưng tôi nhắm mắt nghe theo ...

Tôi nhìn trộm người con gái khoác tấm chăn đỏ ngồi trên ghế đu trong sân sau bên kia bức tường, một thân hình mảnh khảnh một khuôn mặt bệnh hoạn tôi phải lòng. Và tôi đã giúp nàng leo tường sang với tôi để đưa tôi vào cõi tình yêu u mê âm giới.

Thế giới mạng, thế giới thật và cõi âm có bao giờ giao nhau? Có chứ và đã cho một người đàn ông trung niên khát tình non cơ hội để thấy nghe và sờ được giao điểm của ba thế giới.

Một chiếc xe bỏ hoang bên bờ hồ, dấu vết của ai để lại. Án mạng? Tự vẫn? Lên núi tìm một tĩnh mịch để viết, tôi thấy mình cầm đầu dây mối nhợ của một vụ mất tích và người mất tích đã trỏ về với tôi.

Một gặp gỡ tình cờ tại thư viện tỉnh lẻ cao nguyên, tôi đã để lòng mềm yếu của mình bị chinh phục bởi một cô giáo trẻ đẹp chuyên về tâm linh. Tôi hoàn toàn không biết mình đang mở rộng cửa thế giới bên kia để người chết bước qua ngưỡng cửa đi vào thế giới người sống.

Sáu truyện kể trong tập truyện Kinh Dị đưa ta vào những khoảnh khắc giao điểm của những con người cõi dương và những linh hồn từ âm giới.

LanguageTiếng việt
Release dateAug 27, 2019
ISBN9780463999684
Tập truyện Kinh Dị
Author

Bùi Ngọc Khôi

Retired. Spending time writing, illustrating, cooking and day dreaming. Espresso aficionado.

Read more from Bùi Ngọc Khôi

Related to Tập truyện Kinh Dị

Related ebooks

Reviews for Tập truyện Kinh Dị

Rating: 0 out of 5 stars
0 ratings

0 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    Tập truyện Kinh Dị - Bùi Ngọc Khôi

    Tập truyện

    kinh dị

    Copyright © 2016 Khoi Bui

    This book may not be sold, reproduced or distributed

    without the copyright holder's consent.

    Tác giả giữ bản quyền. Sách không được in lại, chụp phó bản hay phân phối nếu không có sự chấp thuận của tác giả.

    Giao cảm, giao duyên, giao hợp giữa những người cõi dương và những linh hồn từ cõi âm được trình bày trong sáu truyện ngắn Căn phòng bên cạnh, Thất hẹn, Tấm chăn đỏ, Tận đời, Giải thoát và Trở về trong Tập truyện Kinh Dị này.

    Căn

    phòng

    bên

    cạnh

    Có gì trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ tôi đang nằm? Những tiếng động, những hơi thở dài, những vết chân chợt hiện lên trên sàn nhà phòng tôi ... Người con gái tên Phượng là ai?

    1

    Đến gần bảy giờ xe đò mới chuyển bánh từ từ trườn ra khỏi bến. Ngồi trên xe gần tiếng đồng hồ tôi thấy bực bội vô cùng, phần cứ bị mấy đứa bé bán hàng chạy đến cửa sổ mời mọc phần ngồi một chỗ gò bó tù túng nhưng lý do chính là sợ xe đi trễ sẽ đến trễ, nơi tôi đi khá xa, lại khuya sẽ bị khó khăn tìm. Đáng lẽ xe khởi hành từ sáu giờ sáng nhưng máy xe bị hỏng đến bây giờ sửa mới xong. Không có gì làm, tờ báo thì đã đọc trọn không chừa một cột tin nào, tôi thỉnh thoảng móc túi lấy tờ sự vụ lệnh ra đọc đi đọc lại. Một sự vụ lệnh công tác thanh tra địa phương. Hôm cầm tờ sự vụ lệnh về đưa Thư xem rồi nói mình phải đi một tuần hay có thể lâu hơn và Thư đã cho tôi một bộ mặt buồn, thật là buồn làm tôi rất áy náy. Đêm hôm trước Thư đã cho tôi tất cả, cho mối tình của nàng, thân thể nàng và tâm tư nàng. Hai đứa đã vẽ vời ra những cảnh tượng hạnh phúc cho những ngày sắp tới thì tôi được lệnh đi công tác. Khi người ta yêu nhau nồng nàn như tôi và Thư thì chỉ sống bằng ngày bằng giờ bằng giây phút ngay trước mắt, không có tính toán tháng, không có xắp đặt năm. Cứ tận hưởng với nhau từng phút một, thế nên phải xa nhau hai tuần là một cái gì to tát đột nhiên ở đâu hiện ra chận đứng không khác gì như một thân cây đổ ngã xuống vắt ngang con suối chận giòng nước trôi. Rồi lại chỉ còn vài tuần nữa là đến Tết và chúng tôi đã hẹn đưa nhau đi chợ Tết sắm sửa để cùng đón Giao Thừa. Thế mà ...!

    Hôn Thư lén lút trong bóng tối trước cửa nhà nàng đêm hôm qua, tôi thấy giọt nước mắt long lanh nơi đuôi mắt, tôi quay lưng đi vội, chỉ nghe nàng nói vói theo tiếng thoảng sau lưng, anh cố về sớm.

    - Chú đóng cửa sổ được không? Già lạnh quá!

    Giọng nói đặc sệt và nặng chịch nhà quê bên cạnh lôi tôi ra khỏi thế giởi mê ảo đầy những hình ảnh Thư, từ khuôn mặt bầu bĩnh cho đến mái tóc dài, từ nước da trắng nuột nà thơm tho đến những ngón tay thon dài, hai vú tròn nhỏ như hai trái cam và cặp mông rắn chắc. Tôi nhìn bà cụ, già còn hơn mẹ tôi nhiều, da nhăn nhúm, hai mắt nhấp nháy kèm nhèm, miệng móm xọm. Đôi môi mỏng của bà hơi run run. Lạnh! Giờ tôi mới cảm thấy cái lạnh theo gió lùa vào xe qua kẽ cửa sổ hở. Bên ngoài, trời còn tối nhưng đường phố không còn những nét quen thuộc. Xe đã bắt đầu leo lên núi lúc nào tôi không biết. Tôi đóng kín cửa sổ xe lại, khoanh chặt hai tay trước ngực, đầu dựa vào thành xe cố ngủ bù cho buổi sáng dậy sớm.

    Không biết tôi ngủ được bao lâu khi xe thắng gấp một cái làm tôi giật mình mở mắt dậy. Ánh nắng gay gắt trên mặt, bên ngoài một bầu trời xanh biếc. Tôi liếc sang bên cạnh, bà cụ đã đi theo bầu trời ảm đạm ban mai, một thiếu phụ khoảng tuổi tôi trong chiếc áo dài đen ngồi im như pho tượng mắt nhìn thẳng về trước. Khi xe thắng gấp một cái, người đàn bà hơi chao về phía trước, mái tóc dài xổ che hẳn bên trái mặt. Bà đưa tay vén tóc lên, một hoa tai với hạt kim cương nhỏ lóng lánh trên một vành tai con xinh xắn, một bông hoa cánh trắng vàng cài trên ngực áo.

    Xe đò ngừng lại. Người đàn bà đứng lên xuống xe để lại một hương thơm ngọt lịm. Tôi nhìn xuống mặt ghế nệm, đưa tay sang vuốt hai chỗ trũng xuống tròn. Mặt nệm lạnh lẽo.

    . . .

    Bóng hai hàng cây bên đường đã ngả dài xuống mặt đất khi chiếc xích lô máy đổ tôi xuống trước hai cánh cổng sắt cũ kỹ sơn màu xám xịt cao hơn đầu người đóng kín mít. Tiếng xe chết lịm dưới cuối đường. Tất cả xung quanh thật tĩnh mịch. Tôi cố tìm một tiếng chó sủa, tiếng chim hót, tiếng cười nói nhưng không có gì. Cái nặng nề của bầu không khí làm tôi do dự không muốn đưa tay lên giật sợi dây kẽm buộc vào cái chuông treo trên cổng nhưng rồi cũng phải đưa tay lên nắm đầu sợi dây lắc lắc nó. Vài phút sau có tiếng dép lẹp xẹp lê đến. Qua kẽ hở trên cánh cổng, tôi thấy ai mặc áo trắng đang chậm chạp đi đến. Tiếng lách cách mở khóa kéo chốt, những tiếng kẽo kẹt rồi cánh cửa sắt được kéo mở ra rồi một khuôn mặt đàn ông hom hem trông như người già trước tuổi hiện ra. Tôi chìa tờ sự vụ lệnh trước mặt ông ta. Người gác gian liếc một cái thật nhanh rồi kéo cánh cửa sắt rộng ra thêm.

    - Mời ông thanh tra vô.

    Một tay xách va-li tay kia cái cặp táp đựng hồ sơ, tôi đi vào trong sân Ty Nông Lâm quận Phước Huy. Sân đất cát vàng vắng hoe, một cây bàng cao lớn đứng trơ trọi làm tăng thêm vẻ trống trải. Xung quanh, ngoài tôi và người gác gian ra, tuyệt nhiên không một ai khác.

    Người gác gian như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi.

    - Bây giờ gần sáu giờ, ai cũng về hết rồi.

    Tôi nhìn xuống người gác gian dáng thấp bé. Ông ta quay mặt đi chỗ khác. Tôi nói theo chỉ thị trung ương thì tôi sẽ được cấp một phòng tại đây trong thời gian công tác và cần biết ở đâu. Người gác gian nói đi theo xong quay lưng đi trước, hai chân ngắn mà bước khá nhanh hay tại cái va-li tôi xách khá nặng. Đi ngang qua một công thự nằm bệ vệ giữa sân mà tôi đoán là văn phòng chính của ty, tôi thấy một căn nhà nhỏ hơn cách đó độ trăm thước sát tường. Người gác gian chỉ căn nhà đó bảo.

    - Nhà đó đó ông thanh tra, cửa không khóa.

    - Ông ở đâu?

    - Nhà tui ở ngoài, kế bên đường.

    Tôi nhớ lại một căn nhà nhỏ vách gỗ mái tôn đi ngang qua lúc nãy. Người gác gian đứng ngần ngừ đó, có lẽ ông ta định hỏi tôi còn cần gì nữa nhưng không muốn mở miệng sợ lỡ tôi trả lời có. Tôi cám ơn ông ta rồi đi lại mở cửa bước vào. Ánh nắng vàng vọt bên trong, mặt trời bên ngoài đang chết dần. Cùng một vĩ tuyến và kinh tuyến sao trời dưới quê lại tối nhanh hơn ở thủ đô! Ánh đèn lù mù lại làm căn phòng tối thêm. Tôi bật thêm một ngọn đèn phía trong cho phòng sáng thêm một ít.

    Có thể là họ cố tình làm tối để mình khó viết bản điều tra vào ban đêm, tôi đâm nghi trong bụng.

    Cả phòng chỉ có một cái giường sắt nệm mỏng trên trải chiếu và lỏng chỏng cái gối với cái chăn xếp ngay ngắn, một bàn làm việc nhỏ, một cái ghế. Hai vách đối diện nhau có hai cửa, tôi đi lại mở một cửa, phòng tắm chật hẹp, mùi khai thoang thoảng. Tôi vội chạy lại cửa sổ có chấn song sắt mở tung hai cánh cho gió lùa vào. Tôi đi lại vách bên kia cố mở cánh cửa bên đó nhưng nó bị khóa, tôi lắc cái nấm cửa nhưng chả ích lợi gì.

    Hẳn là nhà kho đựng vật dụng, để mai khám.

    Mệt mỏi, tôi cởi vội bộ quần áo, chỉ còn mặc cái quần cộc và áo thun, leo lên giường cố thấy lại khuôn mặt và thân thể Thư trong giấc ngủ.

    . . .

    Định gõ cửa văn phòng viên trưởng ty, tôi rụt tay, quay cổ lại nhìn phía sau. Những cái đầu vội cúi xuống thật nhanh. Tôi thừa biết mấy nhân viên cạo giấy đang chăm chú nhìn những cột số và hàng chữ nhưng kỳ tình có đọc được gì. Một khuôn mặt ngồi sau bàn giấy tuốt phía trong từ từ ngẩng lên, một người con gái trẻ với mái tóc dài chấm vai và cái nhìn rụt rè. Khi cái nhìn đó chạm tia mắt tôi, nó vội rớt xuống mặt bàn. Tôi gõ cửa. Có tiếng bảo cứ vào.

    Người đàn ông khoảng ngũ tuần, ăn mặc chải chuốt, cặp kính trắng gọng sắt xệ trên mũi đứng lên lịch sự bắt tay tôi xong mời ngồi. Đón lấy tờ sự vụ lệnh từ tay tôi, ông ta đọc đi đọc lại thật kỹ lưỡng trong khi tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Một văn phòng nhỏ nhưng bày biện trang nhã, một bức tranh sơn dầu to tướng trên tường vẽ cảnh hoàng hôn.

    Đọc xong tờ sự vụ lệnh, viên trưởng ty lên tiếng gọi.

    - Thằng Phú đâu, vô biểu!

    Một thanh niên cỡ tuổi tôi đi vào, một bộ mặt miễn cưỡng ít thiện cảm. Hắn gật đầu chào xong quay sang thượng cấp của hắn hỏi giọng khàn khàn như người hút thuốc quá nhiều.

    - Dạ, ông trưởng ty kêu.

    - Đây là thanh tra từ Sài Gòn xuống. Ông cần gì thì cậu giúp nghe chưa!

    Quay sang tôi ông nói.

    - Ông cứ tự nhiên, thằng Phú sẽ giúp ông, nếu nó không làm được thì cho tôi hay. Nó biết hồ sơ nằm đâu, nhà kho có cái gì, tất cả đầy đủ hết.

    Quay sang lại Phú.

    - Thôi, mày đi ra đi, khi nào ổng bắt đầu làm thì mày tới phụ. Đi ra đóng cửa cho tao.

    Mời tôi điếu thuốc 555, trưởng ty hỏi qua loa về trung ương xong lái sang chuyện tôi ăn ở đây trong thời gian công tác. Tôi bảo căn phòng ngủ như thế là tốt và thích vì nó nằm ngay tại đây tiện cho việc làm, không cần phải lo tìm cách đi đi về về mỗi ngày.

    - Nhưng cũng có lúc ông cần xuống chợ ăn trưa ăn tối và đi chơi cho thoải mái chứ. Dưới đó vui lắm.

    Tôi vội nói mình muốn dồn hết thời giờ làm cho xong việc nhanh để về sớm chứ không có ý định ở lâu nên e không có lúc đi chơi. Mặt viên trưởng ty tươi lên. Ông ta rót một tách trà mời tôi. Nhìn cái tách có chỗ cáu bẩn, tôi nhấp vài giọt xong giữ nó trong lòng bàn tay cho ấm.

    - Nếu ông thanh tra bận làm thì thôi nhưng bất cứ lúc nào cần đi chợ thì cứ biểu thằng Phú lấy xe chở đi. Hay là thế này (Ông ta liếc nhanh ra cửa như xem cửa có đóng không hạ giọng nói nhỏ) ... tôi biết mấy chỗ nhậu độc đáo lắm, cuối tuần mình ghé chơi, mấy em coi bảnh lắm à.

    Biết ông ta có ý đồ gì, tôi lắc đầu nói cám ơn nhưng theo kinh nghiệm thu thập được từ những lần thanh tra trước kia, tôi không muốn gây ác cảm vì sẽ chỉ làm công tác mình khó khăn hơn nên nói mình không biết nhậu xong đứng lên nói cần bắt tay vào việc ngay, chào ông đi ra phòng ngoài.

    Thấy tôi đi ra, lũ nhân viên vội chúi đầu vào mấy chồng hồ sơ mà tôi biết không có trên mặt bàn ngày hôm trước. Tên Phú đi đến nói bàn làm việc dành cho tôi đã sẵn sàng, hắn chỉ tôi cái bàn sắt cạnh bàn người con gái. Tôi xách cặp lại đó. Đến gần tôi mới thấy cô ta có một khuôn mặt thật khả ái dù không đẹp lắm, một khuôn mặt dễ gây thiện cảm. Tôi khẽ gật đầu chào. Cô bối rối, tay vội mở một tập hồ sơ ra rồi cầm bút ghi chép gì đó.

    Mở cặp lấy mẫu kiểm soát ra, tôi bắt đầu làm việc.

    . . .

    Người con gái đi ra cuối cùng. Nàng xếp hồ sơ trên bàn cho ngăn nắp bằng những cử chỉ thật nhẹ nhàng như không muốn gây ra một tiếng động nào rồi rón rén quay lưng đi. Tôi nhìn theo chiếc áo dài hồng nhạt đó ra đến ngưỡng cửa, ra đến ngoài sân. Ngoài đó giờ chỉ còn chiếc Vélo đen trông còn mới và chiếc xe đạp cũ kỹ của người gác gian. Dẫn chiếc Vélo ngang qua phòng làm việc, người con gái nhìn vào trong chỗ tôi ngồi. Tôi đưa tay lên vẫy, cô cúi đầu rồi leo lên đạp đi thẳng ra cổng. Một lúc sau mặt người gác gian thập thò bên ngoài, tôi biết hắn muốn gì.

    - Tôi ở lại làm trễ, tôi lên tiếng.

    Hắn đi vào, tay gãi trán.

    - Xin lỗi ông thanh tra, tui phải khóa cửa, lệnh trên biểu.

    Bực mình, tôi gắt lên, nói hắn cứ đi về trước, tôi ở lại làm thêm, khi về sẽ khóa cửa cho hắn.

    - Có gì mai tôi nói với ông trưởng ty, tôi trấn an hắn.

    Người gác gian nhíu mày xong quay lưng đi ra không nói một tiếng.

    Tiếng cánh cổng sắt kẽo kẹt rồi đánh xầm một cái, nghe có vẻ bực tức. Tôi đứng lên vươn vai làm một vài động tác cho dãn gân cốt rồi đi ra đứng trước thềm bậc cấp. Cái sân đất bên ngoài hoàn toàn vắng lặng, chỉ còn cây bàng đứng trơ trọi. Vết bánh xe chiếc Vélo để lại trên mặt đất từ chỗ dựng bên tường là một vòng cung đi ngang qua cửa văn phòng thay vì là đường thẳng ra cổng.

    Ngồi xuống bậc cấp trong bóng râm của cây bàng hắt dài từ cổng vào leo lên những bậc thang cho đến tận cửa văn phòng, tôi lấy một điếu thuốc ra châm. Không biết giờ này Thư đang làm gì, đang nghĩ

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1