Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

tình duyên cuộc đời 3
tình duyên cuộc đời 3
tình duyên cuộc đời 3
Ebook227 pages2 hours

tình duyên cuộc đời 3

Rating: 0 out of 5 stars

()

Read preview

About this ebook

tình duyên cuộc đời là những mảnh ghép không hoàn hảo của mỗi nhân vật trong truyện, có những vui, buồn, đắng, cay và cả những nỗi thất vọng, hãy đọc và hòa mình cũng những cuộc đời hoàn hảo và không hoàn hảo
"Suzy Bannion quyết tâm

hoàn thiện việc học ba lê...

ở ngôi trường nổi tiếng

bậc nhất tại Châu Âu.

Cô chọn tới học viện

lẫy lừng của Freiburg.

ngày nọ vào giờ sáng,

cô rời khỏi sân bay Kennedy, New York,

và tới Đức vào

: tối. Giờ địa phương.

Taxi!

Taxi, taxi!

Taxi! Này, taxi!

Taxi! Taxi!

Giúp tôi tay với?

Uh, Escherstrausse.

-Đi đâu?

-Escherstrausse.

Sao cơ?

À, Escherstrausse."
 
LanguageTiếng việt
Publisherkhong manh
Release dateFeb 19, 2018
ISBN9788827573624
tình duyên cuộc đời 3

Read more from Khong Manh

Related to tình duyên cuộc đời 3

Related ebooks

Reviews for tình duyên cuộc đời 3

Rating: 0 out of 5 stars
0 ratings

0 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    tình duyên cuộc đời 3 - khong manh

    Ivanhoe

    Suspiria

    Suzy Bannion quyết tâm

    hoàn thiện việc học ba lê...

    ở ngôi trường nổi tiếng

    bậc nhất tại Châu Âu.

    Cô chọn tới học viện

    lẫy lừng của Freiburg.

    ngày nọ vào giờ sáng,

    cô rời khỏi sân bay Kennedy, New York,

    và tới Đức vào

    : tối. Giờ địa phương.

    Taxi!

    Taxi, taxi!

    Taxi! Này, taxi!

    Taxi! Taxi!

    Giúp tôi tay với?

    Uh, Escherstrausse.

    -Đi đâu?

    -Escherstrausse.

    Sao cơ?

    À, Escherstrausse.

    Rồi, rồi.

    Mưa lớn thế này lâu chưa?

    Nửa tiếng rồi.

    Ông đợi chút nhé?

    -Xin chào?

    -Ai đó?

    Suzy Bannion. Tôi mới tới từ New York.

    -Tôi không biết cô. Đi đi!

    -Nhưng tôi có thư do cô gửi.

    Trời đang mưa rất to. Cô cứ

    để tôi vào giải thích đã.

    -Đi đi. Đi đi!

    -Nhưng cô không hiểu à!

    Khoan! Chờ chút thôi. Chờ chút.

    Xin chào. Có ai không?

    Xin chào?

    Nếu cô chịu nổi cái đi văng ,

    thì cứ ở bao lâu tùy thích.

    Cảm ơn, nhưng sáng mai tôi đi rồi.

    -Tôi sẽ đi luôn.

    -Ồ, ý hay nhỉ, cô nhóc.

    Thế lỡ bị đuổi học thì sao?

    Tôi thì cứ bị đuổi suốt rồi,

    từ lúc ở nhà trẻ đã vậy.

    Không, không phải vậy. Tôi không

    sợ bị đuổi học.

    Vậy là sao?

    Có cố giải thích với cô cũng vô ích.

    Cô không hiểu đâu.

    Mọi chuyện có vẻ rất...lố bịch,

    Rất kỳ quái.

    Tôi chỉ có thể cố rời khỏi đây

    càng sớm càng tốt.

    Tôi dùng phòng tắm không sao chứ?

    Để lau khô người.

    Không, không sao đâu. Cứ tự nhiên.

    Này, sao không đóng lại?

    Tốt hơn rồi. Chỉ là gió thôi.

    Tâm trạng cô không ổn lắm.

    Cô phải kể hết mọi chuyện với tôi đi.

    Cơn gió! Cửa sổ mở tung ra,

    tôi sợ lắm.

    -Không. Không phải thế.

    Ý tôi là chuyện gì đã làm cô rối loạn thế.

    Thôi được, cô kể sau cũng được.

    Cho tôi vào! Pat!

    Pat! Pat!

    Cứu với! Cứu!

    Giết người!

    Cứu với! Cứu!

    Có kẻ giết người!

    Cứu với! Cứu tôi với!

    Không. Không. Không.

    Cứu với!

    Cứu với!

    Có kẻ giết người!

    Không!

    Chào buổi sáng. Chào buổi sáng, Daniel.

    Chào buổi sáng, cô Tanner.

    -Chào buổi sáng. Em cần gì?

    -Vâng, em là Suzy Bannion.

    Chúng tôi đã mong em đến tối hôm qua.

    Em viết thư bảo là--

    Đúng. Em đã đến

    vào lúc giờ tối qua.

    Nhưng cửa khóa,

    và có ai đó trả lời...

    rằng họ không biết em là ai

    nên không cho vào.

    -Ai đã nói thế?

    -Em không biết. Cô ấy không nói tên.

    Thật xin lỗi. Dù sao,

    giờ em đã ở đây rồi.

    Chào mừng em tới học viện. Cô là

    Tanner, trong những người hướng dẫn.

    Rất vui được gặp cô.

    Đến đây nào. Để cô giới thiệu em

    với phu nhân Blanc,

    phó hiệu trưởng.

    Phu nhân là vũ công ba lê rất nổi tiếng.

    -Phu nhân Blanc?

    -Vâng?

    Suzy Bannion, học viên mới của chúng ta.

    Ồ, vâng.

    -Xin thứ lỗi, các quý ngài.

    -Mời phu nhân.

    Em đẹp đấy. Rất đẹp.

    Họ là cảnh sát.

    Tôi quen biết đã lâu quý bà họ Bannion

    ở New York. Carol Bannion.

    -Đó là dì em.

    -Tốt! Bà ấy là người kỳ diệu,

    là bạn và cũng là ân nhân của

    nghệ sĩ khắp mọi nơi.

    Tôi rất vui khi cháu bà ấy ở đây.

    À, tôi xin chào đón em

    thay mặt cho cô hiệu trưởng,

    người không may

    hiện vắng mặt ở đây.

    -Bà ấy đang du lịch.

    -Cảm ơn cô.

    Albert, lên lầu chờ dì.

    Nó là cháu tôi. Tôi rất gắn bó với nó.

    Tôi phải báo nhanh với em

    chuyện này...

    Vì các quý ông kia

    đang chờ tôi.

    Có chuyện kinh khủng,

    rất kinh khủng, đã xảy ra.

    học viên của trường, Pat Hingle, người

    mới bị đuổi hôm qua vì hạnh kiểm xấu,

    đã bị giết tối qua

    bởi tên điên. Chuyện rất đáng sợ.

    Nhưng tôi đã luôn cảnh báo học viên của mình,

    đúng không, cô Tanner?

    Tôi đã dặn đừng

    dính vào mấy kiểu bạn bè đáng nghi.

    Điều tôi muốn nói là phòng của em

    chưa sửa soạn xong.

    -Vì chuyện đột xuất.

    -Vâng, nhưng đừng lo.

    Chúng tôi đã tìm cho em chỗ ở với

    học viên năm trong thị trấn.

    Em phải trả đô Mỹ

    tuần,

    nhưng đó là giá tốt,

    em có thể được giảm chi phí ở đây.

    Giờ tôi giao em cho cô Tanner,

    giáo viên kỳ cựu ở đây.

    Đừng buồn nếu cô ấy có hơi nghiêm khắc. Tính cô ấy vốn thế. Với tôi, cô ấy cũng vậy thôi.

    Cô ấy thật sự là giáo viên vô giá.

    -Đi theo cô.

    -Được rồi, các quý ngài--

    Em biết đấy, khóa học ở đây kéo dài năm,

    và em phải đậu

    kỳ thi cuối mỗi năm.

    Vậy là cô gái rời trường

    lúc giờ tối?

    -Theo tôi biết là vậy.

    -Xin lỗi.

    Khi đến đây lúc giờ tối qua,

    em thấy cô gái ra khỏi trường.

    Đó là học viên mới. Em ấy

    mới tới. Cô ấy trông ra sao?

    À, cô ấy có tóc vàng và

    mặc áo khoác nâu.

    -Cô ấy đã làm gì?

    -Em không biết. Chỉ thoáng thấy

    cô ấy trong cơn bão.

    Vậy đấy? Đúng là lúc giờ.

    Đi nhé?

    Ở đây không dạy múa,

    vì các học viên đều đã biết hết rồi.

    Học viện này lập ra để

    nâng cao chuyên môn.

    Đây là Pavlos, người hầu của chúng ta.

    Anh ta rất xấu, đúng không?

    Đừng ngại nói ra.

    Dù sao anh ta cũng không hiểu gì đâu.

    Anh ta chỉ biết tiếng Roma.

    Thấy nụ cười rạng ngời đó chứ?

    Nhờ cái hàm giả mà đẹp trai hẳn ra.

    Năm ngoái, anh ta phát hiện

    mình bị viêm lợi,

    thế là nhổ hết răng.

    Buổi sáng đi hàm trên.

    Hôm sau đi luôn hàm dưới.

    Bang.

    -Giờ ta đi đâu?

    -Phòng thay đồ.

    Chúng tôi có cả hồ bơi,

    cứ dùng nếu muốn.

    Cô Tanner. Em có chuyện muốn kể.

    -Quác. Quác. Con vẹt mách lẻo.

    -Ai nói đó? Im đi.

    Đùa giỡn thế

    đủ rồi.

    Cô muốn giới thiệu Suzy Bannion, học viên mới.

    Trong số này em sẽ thấy có bạn đồng hương Mỹ,

    như Miriam kìa.

    -Xin chào.

    -Chào.

    -Tủ của em đằng kia.

    Trong đó có mọi thứ, trừ giày ra.

    Hôm nay em cứ mượn tạm

    từ bạn nào có dư đôi ấy.

    Nhanh nào, các em. Cô sẽ chờ

    trong phòng đỏ.

    Đi theo cô.

    Mata Hari sắp đi mách lẻo.

    Tên tôi là Olga, cô là người thuê nhà tôi.

    Chào. Rất vui được gặp cô.

    Họ bảo cô phải trả tôi đô/ tuần.

    -Ừ.

    -Phải trả trước đấy.

    Đừng lo. Nếu nghĩ tôi không--Ồ--

    Đừng tức giận chứ.

    Ai ở đây cũng thế.

    À, có ai cho tôi mượn giày không?

    -Có tôi nè.

    -Ồ, cảm ơn.

    Nếu muốn mua, tôi để

    giá mềm cho. Mác.

    Không, cảm ơn. Tôi có vài đôi trong hành lý rồi.

    Chỉ mượn tạm hôm nay thôi.

    Nhưng nếu cô không thích--

    Không. Không sao. Cứ tự nhiên dùng đi.

    -Nhưng nhớ trả lại đấy?

    -Tất nhiên.

    Ồ, xin lỗi.

    Tôi xin lỗi.

    Ồ, được rồi. Không sao đâu.

    Họ làm cô bực vì

    cứ nói chuyện tiền bạc à?

    À, tôi không quen kiểu ấy lắm.

    Lúc đầu tôi cũng vậy.

    Rồi tôi thấy thói quen đó

    cũng thường thôi.

    Tôi đã đọc qua mấy cái tên...

    bắt đầu bằng chữ S...

    Đều là tên lũ rắn.

    Năm sau, khi xong khóa học,

    tôi được mời tới

    trường ba lê danh giá bên Geneva.

    Còn cô?

    Tôi sẽ về quê nhà,

    nhưng chưa biết chắc sẽ làm gì.

    Này, cảm ơn nhé.

    Phòng tôi đẹp thật.

    -Thích chứ?

    -Ừ.

    Tôi vui lắm. Ta sẽ chung sống

    hòa thuận thôi. Cô cũng tử tế đấy.

    Dù là tôi có tên của lũ rắn?

    Đùa thôi mà.

    Đừng nói là cô quá nhạy cảm như Sara.

    Không đâu.

    A lô?

    Ồ, xin chào. Không, không.

    Anh đã làm đúng mà.

    -Xin chào.

    -Chào.

    Ồ, anh không cần phải mang lên đây đâu.

    Mai tôi tự lo được mà.

    Tôi nghĩ cô đang cần đến chúng.

    Vâng, nhưng không gấp quá.

    -Dù sao cũng cảm ơn nhiều.

    -Ồ, không. Đâu có chi.

    -Chào.

    -Chào.

    -Anh muốn ghé vào chút không?

    -Không, cảm ơn.

    Tôi sống trong trường, nên phải

    chuẩn bị bữa tối trong nửa giờ.

    -Tôi phải đi đây.

    -Chỉ lúc thôi?

    Không, không cần. Tôi phải đi đây.

    Họ sẽ rất bực nếu

    các cô dùng bữa tối trễ.

    -Rồi, chủ nhật. Không được trước bữa trưa.

    -Vậy chào nhé.

    Hẹn mai gặp.

    Tạm biệt.

    Không, nói tiếp đi.

    Ừ, ừ, tôi biết.

    Cắn câu rồi. Ừ, ừ, nghe

    rõ mà.

    Không thấy anh ta đỏ mặt à?

    Dễ thương lắm, tội cái không có--

    Anh ta chả bao giờ có đủ

    tiền ăn, tiền trọ ở trường.

    Thế nên bà già Tanner

    mới đè đầu anh ta.

    Bắt làm cả , việc vặt.

    Ừ.

    Hiểu rồi. Được.

    Tối mai gọi lại nhé.

    Để tôi có thời gian suy nghĩ chút.

    Ừ, ừ. Được, được.

    Dù sao anh ta cũng dễ thương.

    Tội nghiệp Pat. Nó thích anh ta lắm.

    Tội thật, kết cuộc lại thế kia.

    Thật chả thể nghĩ lại vậy.

    Nghe nói cô thấy nó tối qua.

    Ừ, ừ. Bên ngoài trường.

    Cô ta xử sự rất lạ.

    Cứ lầm bầm.

    Nó thấy rất tệ khi

    bị đuổi học, nhưng cũng đáng lắm.

    -Ở đó rất ồn.

    -Chúa ơi, chắc nó buồn lắm.

    Cô ta cứ nói những điều vô nghĩa.

    Nó cứ hay cự cãi, gây rối.

    Bí mật.

    Hoa diên vĩ.

    Cái gì?

    Ờ, tôi nhớ là...

    Cô ta nhắc đến từ bí mật.

    Rồi...nhắc đến loài hoa--

    Hoa diên vĩ, hay là, tử đinh hương gì đó.

    Hoa bí mật?

    Thế nghĩa là sao?

    -Không biết nữa.

    -Nó cứ hay nhiều chuyện.

    Luôn thích moi móc xem

    ai trong chúng tôi có che giấu gì không.

    -Thích chỗ của Olga chứ?

    -Cũng đẹp.

    Tám em trong danh sách sáng nay,

    theo tôi đến phòng vàng.

    Chào buổi sáng, cô Tanner. Suzy.

    -Chào buổi sáng, phu nhân Blanc.

    -Tôi có tin tốt đây.

    Đã sắp xếp xong.

    Có phòng cho em rồi.

    Không tuyệt sao? Nếu thích,

    hôm nay cứ chuyển vào.

    Nhưng em thích ở chỗ Olga hơn.

    Vậy cũng không sao,

    nhưng trong thư đăng ký,

    em nói sẽ trọ trong trường mà.

    -Em biết, nhưng--

    -Phòng trống rồi.

    -Chuyện đó đâu to tát gì.

    -Cứ theo ý em.

    Nếu em muốn thì cứ vậy mà làm.

    Sara?

    Không ngờ em cứng rắn thế.

    Điều đó biểu hiện

    khi em quyết định việc gì đó,

    không gì lay chuyển nổi.

    Đáng khen.

    Đồ phù thủy!

    Sau đó, đến khi kết thúc thế kỷ ,

    kỹ thuật của ba lê cổ điển...

    đã thừa nhận thêm kiểu thức khác của ngoại quốc.

    Được rồi. Khởi động nào.

    Sao vậy? Không khỏe à?

    Không, không sao. Chỉ mệt chút thôi.

    Nếu tệ hơn, tôi sẽ nghỉ.

    Và giờ thực

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1