Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

Tranquility: Ngôi Làng Của Hy Vọng
Tranquility: Ngôi Làng Của Hy Vọng
Tranquility: Ngôi Làng Của Hy Vọng
Ebook164 pages1 hour

Tranquility: Ngôi Làng Của Hy Vọng

Rating: 0 out of 5 stars

()

Read preview

About this ebook

Tranquility: Ngôi Làng của Hy Vọng là cuốn thứ 3 trong ”Bộ tứ sách Thức Tỉnh”. Tranquility nằm tại dãy núi Rocky của Canada nơi cô gái trẻ tên Monique được sinh ra và nuôi dưỡng bởi các cư dân trong làng và những người Bản địa, hàng xóm của họ. Được bao bọc bởi những cá nhân đã Khai Sáng, Monique chia sẻ vô số các bài học mà cô đã được học trong suốt hành trình cuộc đời phi thường của mình.

Tranquility: Ngôi Làng của Hy Vọng là cuốn thứ 3 trong Bộ tứ sách Thức Tỉnh. Tranquility là một ngôi làng bình dị tọa lạc trong dãy núi Rocky của Canada. Có một con sông nhỏ chảy qua và được vây quanh tứ bề bởi dãy Rocky hùng vĩ, quanh năm thường bị tuyết phủ. Ngôi làng tách biệt khỏi thế gian; những người hàng xóm duy nhất là bộ tộc người Bản địa. Được bao bọc bởi những cá nhân đã Khai Sáng, Monique chia sẻ với chúng ta vô số bài học về cuộc sống và tình yêu cô học được trong hành trình cuộc đời phi thường của mình, cùng với chúng ta sẽ khám phá điều gì có thể nếu một đứa trẻ được nuôi dưỡng bằng hy vọng thay vì nỗi sợ, tình yêu thay cho thù hận.
LanguageTiếng việt
PublisherTektime
Release dateFeb 9, 2022
ISBN9788835443063
Tranquility: Ngôi Làng Của Hy Vọng

Read more from Ken Luball

Related to Tranquility

Related ebooks

Reviews for Tranquility

Rating: 0 out of 5 stars
0 ratings

0 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    Tranquility - Ken Luball

    Chapter 1:

    Ngôi Làng Tranquility

    T

    ên tôi là Monique. Câu chuyện mà tôi sắp kể cho bạn là Hành Trình Cuộc Đời đáng nhớ của tôi.

    Tôi sinh ra vào mùa hè năm 1972 ngay khi tia sáng ban mai đầu tiên của bình minh lấp ló qua những đỉnh núi  phía không xa. Bố mẹ tôi là một phần trong thế hệ hippie ; điều này sẽ giải thích khá nhiều về những thứ tôi sắp chia sẻ với các bạn. Câu chuyện của tôi kể về một thế giới mà chỉ số ít chúng ta biết đến. Một ngôi làng mang cái tên Tranquility(Yên Bình),nơi của hy vọng, nơi mà tất cả những vấn đề tiêu cực của thế gian hiếm khi xuất hiện. Đó là chốn mà mọi người tôn trọng lẫn nhau, chốn mà tình yêu và lòng trắc ẩn ngập tràn tuyệt không có chút lý do sâu xa nào. Chắc hẳn bạn sẽ chẳng tin có ngôi làng nào như vậy, nhưng tôi cam đoan với bạn nó có tồn tại. Nằm ẩn sâu trong những rặng núi, tách biệt khỏi những phức tạp mà cuộc sống thế giới rộng lớn hơn bên ngoài đem lại.

    Bố mẹ tôi đã bắt đầu cộng đồng này với bốn người bạn họ gặp ở Woodstock vào mùa hè năm 1969. Những năm sau đó, nhiều người khác đã gia nhập cùng họ với nỗ lực để tạo ra một mái ấm nơi mà mọi thứ được sẻ chia, bao gồm cả tình yêu. Tình Yêu tôi đang nói đến không phải tình cảm lãng mạn đôi lứa, mà về Tình yêu Tâm Linh, được chia sẻ với nhau và giữa những người khác một cách tự do. Nơi đây không có chỗ cho cô đơn và thành công phụ thuộc vào sự cống hiến của mỗi chúng ta để tương trợ lẫn nhau  đạt thành.

    Tranquility tọa lạc ở sâu trong dãy núi Rocky của Canada. Cách duy nhất để đến làng của chúng tôi sử dụng các loại xe địa hình, vượt qua một con đường cũ rực màu lửa uốn lượn qua những con đèo. Thị trấn của chúng tôi nằm cách khoảng 60 dặm về phía Tây Bắc của thành phố Banff ở Alberta, Canada. Tranquility rất đẹp, được bao quanh bởi các đỉnh núi của dãy núi Rocky hầu như quanh năm bị tuyết  phủ. Con suối, nguồn gần đỉnh của một trong những ngọn núi, chảy qua thị trấn của chúng tôi càng điểm xuyết cho sự bình dị cho khung cảnh chung quanh. Trong suối còn có cá, chúng tôi thường nướng chúng bằng lửa nhỏ sau khi bắt được để đánh chén một bữa ngon lành.

    Thị trấn của làng Tranquility được lập ra khoảng 50 năm về trước, vào thời kỳ đỉnh cao của phong trào hippie vào những năm đầu của thập niên 1970. Mặc dù chỉ với sáu người vào thời điểm được thành lập, nó đã tăng lên đến con số gần một nghìn người, bao gồm những người được sinh ra ở đây và  những đứa trẻ được họ sinh ra.

    Lý do tôi viết câu chuyện này là để các bạn biết chúng ta có thể sống một cuộc đời vị tha, một cuộc sống trong đó sự quan tâm và lòng trắc ẩn với người khác được ưu tiên hơn việc lo lắng cho sự sống còn của mình. Cho đến tận năm tôi 21,đây vẫn là nơi  duy nhất mà tôi đã từng sống. Tôi từng có những trải nghiệm nho nhỏ về thế giới thực sự ra sao trong những chuyến du ngoạn tới Banff, địa điểm chúng tôi sẽ mua một số nhu yếu phẩm và bán chút đồ thủ công đã làm cùng với những sản vật thặng dư mà chúng tôi đã trồng được trong vườn.

    Khi bước sang  tuổi  21, tôi  nhen nhóm một khát vọng mãnh liệt được nhìn ngắm thế giới thực sự ra sao,ngoài tầm phạm vi cư ngụ một cách biệt lập của cộng đồng chúng tôi. Vì vậy, không  lâu  sau  khi  tôi  tròn 21,tôi  đã khởi hành một chuyến tới thành phố New York, tại đó tôi  đã  ở với  bác của  mình  trong  gần một năm. Sau năm đó, trước khi quay lại Tranquility, tôi quyết định hành hương(walkabout) vào năm tiếp theo, tôi đã du hành với người bạn thân nhất của mình tới những nơi khác nhau trên thế giới. Tôi sẽ bàn đến những chuyến đi này vào phần sau câu chuyện.

    Với tôi, thật khó có thể hiểu được cuộc sống của những người không sống ở Tranquility phải khó khăn đến mức nào. Từ nhiều câu chuyện bố mẹ và những người trong làng đã kể cho tôi về cuộc sống ở nơi khác, tôi cảm thấy thế giới là một nơi rất khắc nghiệt và nguy hiểm để sống. Khi chúng tôi ở Banff, tôi thường sẽ đi tham quan thư viện, nơi tôi có thể đọc về những vấn đề đang diễn ra trên thế giới. Tôi đọc về những cuộc chiến, giết chóc, vô gia cư, sợ hãi, nạn đói, nóng lên toàn cầu, định kiến và nhiều điều khác nữa. Thật đau lòng khi biết có nhiều người đã và đang phải vật lộn chỉ để được tồn tại mỗi ngày. Họ dường như thường xuyên chịu nỗi cô đơn, chẳng có ai bên cạnh ngoài những người trong gia đình giúp đỡ khi gặp khó khăn trong đời.

    Cuộc sống thật khác biệt ở Tranquility. Mặc dù giờ đây đã có gần khoảng 1000 cư dân, mọi thứ đều được chia sẻ. Chẳng có ai cô độc, vì trong cộng đồng của chúng tôi, mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Trong cuốn truyện này, tôi sẽ kể cho bạn chuyện đời tôi cũng như cuộc sống sẽ ra sao nếu như chúng ta chân thành quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau thay vì đấu đá để sinh tồn  trên thế gian. Nhiều nỗi thống khổ những người khác phải đối mặt, mà tôi đã đọc được ở thư viện tại Banff, không nhất thiết sẽ xảy ra nếu như chúng ta chỉ cần thay thế  Nỗi Sợ bằng Tình Yêu và lòng Vị Tha. Đó là một phần trong DNA của mỗi một cư dân sống tại cộng đồng thị trấn nhỏ của Tranquility, nơi tôi đã sống cả cuộc đời mình.

    Bố mẹ tôi và bạn của họ tin rằng có thể truyền đạt tình yêu của Vũ Trụ và sống một cuộc đời ý nghĩa, trong đó mọi thứ đều được chia đều. Cùng những người bạn của mình, họ đã chu du vòng quanh Bắc Mỹ, tìm kiếm một địa điểm lý tưởng để tạo ra một cộng đồng nhằm tránh xa tất cả những vấn nạn và sự điên cuồng của thế giới. Cuộc chiến tại Việt Nam đang diễn ra vào thời điểm này trong lịch sử song hành cùng các cuộc đấu tranh đòi dân quyền, hậu quả của việc phân biệt đối xử chống lại những ai không phải người da trắng hay những người nhìn không giống những kẻ điều hành đất nước. Những cuộc tranh đấu này và rất nhiều vụ khác bố mẹ tôi đã chứng kiến trên khắp thế giới đã khiến họ đưa ra quyết định bỏ lại thế giới này ở phía sau.

    Câu chuyện về Tranquility là câu chuyện của ngôi làng tràn ngập hy vọng, sau gần 50 năm được tạo nên. Nó là một câu chuyện sống trong thế  giới của tình yêu, sự quan tâm, lòng vị tha, sự tôn trọng, sẻ chia và cùng nhau tôi hy vọng sẽ cho các bạn thấy điều gì sẽ xảy ra chỉ cần chúng ta có thể thay đổi niềm tin cơ bản của mình vào thế giới và cách chúng ta đối xử với nhau.

    Tôi Có một Ước Mơ

    Tôi Có một Ước Mơ về Thế Giới nơi tình yêu, được tự do Chia Sẻ với nhau,

    Là cảm xúc chính chúng ta thấy, và dành Sự Công Nhận cho

    Tầm quan trọng của mọi sinh mạng được xem xét công bằng.

    Là thế gian Không còn đói kém, vô gia cư, hay khí hậu biến đổi.

    Không nỗi sợ, hận thù, hay định kiến.

    Là thế giới nơi không còn  khó khăn hay những cảm xúc tiêu cực

    Chỉ định thời điểm sự tồn tại của chúng ta suốt thời chỉ trong hiện tại.

    Là thế giới chúng ta chia sẻ tài nguyên và yêu thương không vị kỷ

    Loại bỏ những tai họa đó khỏi hành tinh ta sống.

    Thế giới của chúng ta đang ở bên Vực Thẳm.

    Để đạt được Ước Mơ như thế, biến nó thành hiện thực,,

    Tất Cả chúng ta phải chọn ấp ủ Tình Yêu thay cho Nỗi Sợ,

    Hy Vọng thay cho Tuyệt Vọng và Bất Vị Kỷ(Linh Hồn) thay cho Ích Kỷ(Cái Tôi).

    Mỗi chúng ta có thể chọn Hôm Nay để tạo nên những thay đổi này.

    Làm như thế, ta có thể thay đổi định hướng thế giới mãi mãi.

    Bạn hẳn không tin giấc mơ đó sẽ thành sự thật,

    Nhưng Tôi bảo đảm với bạn rằng nó có thể xảy ra.

    Chúng ta có thể hoàn tất nó Ngay Lúc Này.

    Chúng ta chỉ thiếu Ý Chí, Niềm Tin và Khát Khao để làm nó mà thôi.

    Chapter 2:

    Lớn Lên 

    Tại  Tranquility

    T

    ôi chào đời tại nhà mình, vào một ngày xuân tĩnh lặng, trong căn nhà gỗ nhỏ bố mẹ tôi đã dựng lên từ đầu năm đó. Tôi là con cả trong một gia đình 3 con, từ những gì hiện tại bản thân hiểu được, tôi đã được nuôi dạy theo cách khác biệt so với hầu hết những đứa trẻ ở những nơi khác trên thế giới. Ngoài em trai và em gái, còn có một chú gấu mèo và một cô sói nhỏ sống chung trong gia đình.

    Tôi từ trước tới giờ luôn yêu động vật. Từ những ký ức đầu tiên hồi tưởng lại được, tôi đã không sợ bất kỳ con vật nào, kể cả những con thú đáng lẽ ra tôi phải sợ như  gấu hay báo sư tử. Thay vì sợ, bất cứ khi nào nhìn thấy một con vật, tôi chạy lại gần nó, vẫy tay và mỉm cười. Đó là cách chúng tôi đã có hai con thú cưng trong nhà. Chúng lang thang vào làng khi vẫn còn rất non nớt, cả hai đều chỉ tròn một tháng tuổi. Bố mẹ tôi bảo rằng mẹ của chúng hẳn đã bị giết và rất có thể chúng không có khả năng sống sót bởi còn quá nhỏ lại không được chăm sóc. Dù lúc đó chỉ mới hai tuổi, tôi đã cầu xin bố mẹ được phép giữ lại chúng vì tôi không muốn chúng phải chết. Tôi đã nói rằng sẽ cho chúng ăn và sẽ cho chúng ngủ cùng mỗi buổi tối. Bố mẹ tôi, cũng như tôi, rất yêu động vật, bởi thế họ đã nói cả hai có thể sống với cả nhà, nhưng trách nhiệm của tôi là phải chăm sóc cho chúng.

    Con gấu mèo đến với chúng tôi trước; khi đó chú ta lạnh, đói và rất sợ hãi. Chúng tôi đặt tên cho nó là Rocky, dựa theo bài hát Rocky Raccoon của nhóm The Beatles, bài hát bố mẹ tôi thực sự yêu thích. Khi tên gấu mèo này xuất hiện lần đầu, tôi đã cho nó ăn ngay khi đưa về nhà và ôm nó trong tay mình gần như cả ngày. Thậm chí khi đi ngủ, tôi còn đặt nó lên giường, âu yếm nó cảm giác thật ấm áp. Bọn tôi đã trở thành bạn tốt của nhau, thường xuyên nô đùa cùng nhau suốt cả ngày.

    Chúng tôi tìm được cô sói nhỏ khoảng một tháng sau đó. Chân của cô ả bị thương khi nàng ta lang thang vào làng, đơn độc, run rẩy và sợ sệt. Bố mẹ tôi đưa nó về căn nhà gỗ của gia đình để băng bó vết thương. Rocky rất thích thú với vị khách mới, chúng xem ra có vẻ hòa thuận với nhau. Tôi thậm chí đã không cần phải hỏi bố mẹ có được giữ lại nó hay không vì mẹ tôi đã yêu nó ngay tức thì. Những người bản địa, hàng xóm của chúng tôi, tình cờ ghé thăm đúng ngày hôm đấy. Chúng tôi đã hỏi họ từ Sói trong tiếng Cree là gì, Mahihkan, họ đáp. Và đó là cách mà cô nàng sói bé nhỏ của chúng tôi có tên

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1